Bởi vì phòng ICU chăm sóc đặc biệt chỉ mở cho người thân vào thăm vào buổi chiều, Bạch Vãn Vãn lại phải đi làm cho nên không thể không xin nghỉ để qua đấy.
Thời gian này chủ biên Cù của ban biên tập đi công tác cho nên giấy xin nghỉ của bọn họ đều nhờ chủ biên mới là Tần Tá ký cho.
Hai ngày trước Tần Tá cũng chưa hỏi gì, hào phóng ký giấy xin nghỉ cho cô, đến lần thứ ba Bạch Vãn Vãn đặt giấy xin nghỉ lên bàn anh ta thì Tần Tá lại không thể hào sảng như vậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta đặt giấy xin nghỉ sang một bên, mười ngón tay giao nắm với nhau, chống cằm, lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nhìn Bạch Vãn Vãn.
"Vãn Vãn, không phải tôi muốn ém giấy xin phép của cô lại mà mấy ngày nay cô nghỉ thường xuyên như vậy, tôi thấy cũng không phải là nghỉ bệnh, tôi có thể mạo muội hỏi nguyên nhân thật sự cô muốn xin nghỉ là gì không?"
Bạch Vãn Vãn biết cô liên tiếp xin nghỉ thì chắc chắn là Tần Tá sẽ muốn hỏi lý do, đã sớm bịa xong rồi: "Bản thảo về dưỡng sinh dưỡng nhan mà tôi viết kia yêu cầu tìm đọc rất nhiều tư liệu, tìm trên mạng không có cho nên tôi muốn đi thư viện cùng hiệu sách để nhìn xem."
Tần Tá nói: "Vậy thì không cần xin nghỉ đâu, đây hoàn toàn là về công việc, tuy rằng tôi chỉ là phó một chủ biên nhỏ nhưng mà đặc phê(*) này tôi vẫn có thể cho cô được."
(*) Đặc phê: phê chuẩn lệnh trong hoàn cảnh đặc biệt.
"Tránh những chuyện không cần thiết," Bạch Vãn Vãn dọn ra một lý do đường hoàng, "Ngài cũng biết là thân phận của tôi đương đối đặc thù, nếu có thể tránh việc bị mọi người đưa ra bàn tán thì phải cố hết sức, tránh hết mức."
Tần Tá cười: "Xem ra cô rất để ý đến ánh mắt của người khác."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Vãn Vãn thở dài: "Làm bình hoa lâu rồi nên dễ vỡ."
"Được rồi," Tần Tá lấy giấy xin nghỉ của cô, ký tên, đưa cho cô, nói: "Vừa vặn là chiều nay tôi rảnh, tôi đi cùng cô đến thư viện một chuyến, mượn chút tư liệu."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, chính chuyện này đây!
Bạch Vãn Vãn hấp hối giãy giụa: "Ngài muốn tư liệu gì? Tôi có thể mượn giúp ngài."
"Không cần, tự tôi đi thì rõ ràng hơn, đi thôi." Tần Tá cầm lấy áo khoác vắt ở trên ghế làm việc.
Bạch Vãn Vãn bị biến cố này làm cho hôn mê, sớm biết như thế cô đã trực tiếp bịa là bạn trai phải ở ICU, mỗi ngày buổi chiều mới mở cho người thân đến thăm nên cô mới xin nghỉ, nhưng mà nói như vậy thì cô không xác định được là Tần Tá có mách cho Lý Hiểu Cầm hay không.
Lý Hiểu Cầm thì không dễ lừa dối như vậy, cô không muốn biến sự việc trở nên quá phức tạp mới bịa cái lý do như vậy.
Tên Tần Tá đáng chém ngàn đao này, Bạch Vãn Vãn muốn đấm anh ta vô cùng.
Tần Tá có xe, trực tiếp lái xe đưa cô đến thư viện của thành phố, Bạch Vãn Vãn đã từ bỏ giãy dụa, bên Thẩm Thời Thâm một ngày không đến cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nhiều lắm là để anh nằm thêm hai ngày mà thôi, chỉ có thể để đến ngày mai rồi qua thăm.
Hai người tới cửa thư viện, còn chưa đi vào thì bỗng nhiên nghe được có người gọi: "Tần Tá."
Bạch Vãn Vãn cảm giác được rõ ràng cơ thể của người ở một bên dừng lại một chút.
Tiếp theo, có một cô gái trẻ từ bên cạnh bước nhanh tới, hiện tại là cuối thu, thời tiết đã rất lạnh rồi mà người này còn mặc tất chân mỏng, váy ngắn, bên trên lại là một chiếc áo lông, Bạch Vãn Vãn thấy phong cách trang điểm của cô ta đẹp thật đấy, nhưng mà nhìn đã cảm thấy lạnh run bần bật rồi.
Gương mặt của cô gái mang vẻ thù địch nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, sau đó nhìn về phía Tần Tá, âm dương quái khí nói:
"Nhanh như vậy mà đã có người mới rồi à? Tốc độ của tổng giám đốc Tá đúng là làm cho tôi bái phục luôn."
Tần Tá nhíu mày: "Điềm Trinh, không cần nói bậy, cô ấy là đồng nghiệp của anh."
Vương Điềm Trinh hừ cười một tiếng:
"Hôm nay là đồng nghiệp, nói không chừng ngày mai lại là quan hệ gì ai biết được đâu, cô gái này xinh đẹp như vậy, có cần để tôi đoán xem hai người có thể ở bên nhau bao lâu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!