Chương 88: Chết Có Nuối Tiếc

Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm vốn không hiểu đầu cua tai nheo gì, phải chờ đến khi hai người họ chứng kiến Thẩm Phù Bạch và Vương Tiểu Nhiễm, ngài Z, Tạ Trì An lần lượt chạy vụt qua hành lang, thì họ mới biết đây là tình tiết gì.

Tình tiết liều mạng ạ!

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, chúng ta làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ!" Bạch Bất Nhiễm hoảng loạn nhìn về phía Quý Thanh Lâm.

Quý Thanh Lâm xốc một bên vai Giang Khoát, xách hắn xuống từng bậc cầu thang, anh dùng hành động thay câu trả lời.

Bạch Bất Nhiễm vẫn hơi do dự: "Chúng ta cứ mặc kệ mọi người như vậy sao?"

Quý Thanh Lâm phải lườm rách mắt cậu mới hiểu ý anh.

Với sức chiến đấu cặn bã của họ lại còn vác theo một chàng hoàng tử ngủ trong rừng là Giang Khoát, không chạy chẳng lẽ lại xông lên thêm loạn sao?

Không kỳ kèo thêm nữa, Quý Thanh Lâm, Bạch Bất Nhiễm một trái một phải xách nách Giang Khoát.

Khi họ xuống tầng Ba thì bỗng gặp phải một đám người đang đi lên.

Bốn người đàn ông đứng lừng lững đối diện, bên này bọn họ chỉ có hai người và một cái xác còn thở.

Mười hai ánh mắt giao nhau, cả cầu thang lặng ngắt như tờ.

Một trong bốn gã đứng đối diện họ bỗng lên tiếng: "Hình như chúng nó là...! đội đã lấy được đơn thuốc đúng không? Chúng mày có nhớ mặt không?"

Một gã khác đáp: "Không rõ nữa.

Chỉ biết có một đứa tóc trắng, với một đứa lúc nào cũng ngủ, tuy bây giờ không biết thằng tóc trắng đi đâu rồi, nhưng có thằng này trông như đang ngủ này, hẳn là nhóm này rồi ha..."

Quý Thanh Lâm chẳng có lòng dạ nào mà nghe bọn chúng bàn bạc, anh giơ hai ngón tay trước mắt Bạch Bất Nhiễm tỏ ý muốn chia binh hai đường, sau đó anh lặng lẽ rút tờ giấy trong túi áo ra, siết nó trong lòng bàn tay rồi chạy ngược lên lầu, còn cố ý lộ góc giấy ra cho tất cả mọi người đều thấy.

Bạch Bất Nhiễm không hiểu mô tê gì mà hét với theo: "Tiểu Thanh à lúc nào rồi mà còn chào với hỏi, em vô tư thật đấy."

Quý Thanh Lâm đang chạy thiếu chút nữa thì trượt chân ngã sấp mặt.

Nhưng anh không có thời gian để trả lời Bạch Bất Nhiễm nữa, bởi vì bốn gã kia đã bắt đầu co giò đuổi theo anh rồi.

Quý Thanh Lâm cố tình để bốn người họ nhìn thấy tờ giấy anh nắm, bọn chúng sẽ lầm tưởng rằng đơn thuốc đang nằm trên người Quý Thanh Lâm, sẽ không để ý đến Bạch Bất Nhiễm và Giang Khoát nữa, chỉ đuổi theo Quý Thanh Lâm mà thôi.

Bạch Bất Nhiễm thấy bốn gã kia bỗng nhiên lại hăng hái chạy sau Quý Thanh Lâm, rốt cục cũng đã hiểu ý anh, thì ra Tiểu Thanh đang dụ đám người đó đi!

Trí thông minh của Bạch Bất Nhiễm cuối cùng cũng online, cậu không ngu ngốc đuổi theo mà tranh thủ thời gian chật vật lôi Giang Khoát xuống cầu thang.

Cậu mau chóng kéo lê hắn xuống đến tầng Một, rồi thảy Giang Khoát lên xe lăn, đẩy đến khu Khám bệnh.Thể năng của Quý Thanh Lâm không tốt lắm, không bì kịp bốn người đuổi theo mình, chỉ chốc lát bọn chúng đã bắt kịp, anh bị bọn chúng dồn vào chân tường, không còn đường thoát.

"Giao đơn thuốc ra đây!" Một trong số chúng nghiêm giọng nạt.

Quý Thanh Lâm vẫn bất động.

Đầu anh vẫn đang nghĩ không biết Bạch Bất Nhiễm đã mang Giang Khoát đi được đến đâu rồi.

Có thể cao su thêm được giây nào thì tốt giây ấy.

Nhưng đối phương không có kiên nhẫn như vậy, thẳng thừng đấm vào mặt anh.

May mà Quý Thanh Lâm nghiêng đầu kịp lúc, làm gã đó đấm mạnh vào tường, rồi la ó loạn lên vì đau.

"Đệch con mẹ." Gã ôm mu bàn tay sưng tấy của mình mà hít từng vốc khí lạnh, rồi quay sang ra lệnh cho ba đồng đội, "Hai chúng mày đè nó lại, còn mày cướp đơn thuốc của nó cho tao!"

Hai kẻ được điểm mặt lập tức bước tới, mỗi người đè một cánh tay của Quý Thanh Lâm, kẻ còn lại cố sống cố chết cậy từng ngón tay anh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!