Editor: Đông Vân Triều
Chúc Dung tốt xấu gì cũng là một người đại diện đã kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn của ngành giải trí, ả vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh mà giảng giải: "Mọi người đừng bị chúng nó lừa, đơn thuốc trên người chúng đó!"
Song, đám người đó vẫn khăng khăng giữ thái độ "tao không nghe, tao không tin, mày nói láo, mày chỉ muốn dời lực chú ý của bọn tao đi thôi".
Đối với với loại thái độ giả mù giả điếc này, từ lúc sáng Tạ Trì An đã hiểu quá rõ.
Hơn nữa, ở đây có không ít người biết mặt Giang Khoát và Tạ Trì An.
Ngoại trừ vẻ ngoài xuất chúng, sức chiến đấu của hai người này rất cao, ai cũng có tâm lý "xu lợi tỵ hại[1]", chẳng muốn cứng đối cứng với họ.
[1] Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.
(theo Thành ngữ Trung Quốc)
Chúc Dung thấy mấy kẻ này ngó lơ lời ả nói, vẫn dùng ánh mắt lom lom, thèm khát nhìn họ, cơ thể ả ngọ nguậy lui về sau, rồi cùng Trì Thịnh quay người chạy vội.
Cặp đôi thọt chân
-cụt tay bị người vô tình vứt bỏ.
Gã cụt chân giận điên người, vừa định mắng vốn hai kẻ không nghĩa khí kia với tên cụt tay, quay đầu đã thấy đối phương cũng cao chạy xa bay từ đời nào.
Chỉ còn độc một mình gã đứng liêu xiêu ở chốn hỗn loạn này.
Đúng là anh em cây khế!
Nói "anh em cây khế" còn nhẹ nhàng lắm, cái loại tình đồng chí nghĩa đồng đội này còn mỏng hơn cả giấy nữa.
Tay mình còn đang phải chống gậy để đi, gã cụt chân chỉ sợ đồng đội chạy hết rồi một mình gã phải đối mặt với đám người này, một kẻ khiếm khuyết như gã làm sao mà chạy lại cho kỳ được!!
Sự thật chứng minh gã đã nghĩ quá nhiều, chẳng ai màng để tâm đến gã, tất cả mọi người chỉ nhắm vào đơn thuốc mà thôi.
Hành động co giò chạy trốn của đám Chúc Dung bị gán mác "chột dạ", phần lớn người chơi đều điên cuồng đuổi theo, chen lấn, xô vào tên cụt chân đến mức gậy của gã chẳng biết đã mất tự lúc nào, gã bị giẫm nổ đom đóm mắt.
Cả hành lang tầng Bốn vốn kín mít hơi người nay chỉ còn sót lại một tên què cụt nằm thẳng cẳng trên sàn và nhóm Tạ Trì An.
Gã sờ sẩm mãi mới tìm thấy gậy để chống người dậy, chỉ vào bốn người Tạ Trì An mà chửi ầm lên: "Chúng mày thật..." hèn hạ vô sỉ hạ lưu âm hiểm xảo trá khiến người ta tức điên!
Đúng lúc này, Giang Khoát đang giơ tay nhấn nút gọi thang máy: "Giữ mồm miệng cho cẩn thận, mày vẫn còn một cái chân nữa đấy."
Gã què: "...! thật thông minh."
"Ngoan lắm." Giang Khoát cười cong cả mắt, cửa thang máy mở ra, bốn người lập tức tiến vào.
Gã què chỉ biết trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt, không dám ú ớ câu nào.
-
Đám Chúc Dung chạy lên tầng trên, Giang Khoát ấn nút chỉ tầng Một, đồng thời day day trán mình, không giấu nổi vẻ mỏi mệt: "Lấy được đơn thuốc khi nào?"
Hắn tỉnh lại giữa lúc cả hành lang sắp sửa bùng sáng.
Có lẽ là do ngủ chưa đủ sâu, hoặc cảnh tượng thiếu niên bị ánh sáng đâm mù hai mắt, đốt bỏng cả da khiến hắn khắc cốt minh tâm, khi ấy tâm trí hắn còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, mà cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả đại não che lấy mắt Tạ Trì An.
Rồi hắn nghe hệ thống thông báo vị trí hiện tại của đơn thuốc: khoa Tim mạch tầng Bốn.
Lúc đó, Giang Khoát không hề biết đăng nằm trong tay ai, thậm chí hắn còn chẳng biết mình đang đứng ở nơi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!