Chương 49: Lường Gạt Dân Lành

Editor: Đông Vân Triều

Bạch Bất Nhiễm âm thầm lui về sau, mặt vẫn cười giả lả: "Ồ thế à, vậy để tôi, tôi tìm tiếp xem." Cậu e dè lùi lại mấy bước, sau đó lập tức quay đầu chạy trối chết.

"Vút! "

Có thứ gì đó xé gió mà đến.

Mũi mâu bén nhọn sượt qua mặt Bạch Bất Nhiễm, để lại một đường máu đỏ gọn ghẽ thẳng thớm, sau đó cắm phập vào thân cây trước mắt Bạch Bất Nhiễm.

Bạch Bất Nhiễm dùng hết sức bình sinh "phanh" gấp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Thiếu chút nữa ngọn giáo kia đã đâm xuyên đầu cậu rồi.

Bạch Bất Nhiễm nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vũ khí của cậu thiếu niên kia cũng có doạ được mình đâu mà sợ! Thế là sau một giây do dự, cậu quyết tâm co giò chạy tiếp.

Tạ Trì An lạnh giọng hô: "Chạy nữa thử xem."

Hiển nhiên, Tạ Trì An

- quán quân điền kinh đại hội thể dục thể thao toàn trường lý nào lại có thể không đuổi kịp Bạch Bất Nhiễm béo ú, lười chảy thây.

Bạch Bất Nhiễm cũng tự hiểu sâu sắc tế bào vận động của mình, lòng rõ mười mươi bản thân chạy chẳng thoát, cậu lập tức thay đổi chiến lược, lại ngoặt lại trước cái cây bị "tai bay vạ gió" kia, định rút ngọn giáo ấy ra làm vũ khí phòng thân.

Kết quả: cậu liều mạng rút mà rút không được.

Mũi giáo găm sâu ba phân, đủ thấy lực của người ném mạnh tới bậc nào, may mà không đủ chính xác, để cậu ta nhặt về được cái mạng.

Bạch Bất Nhiễm không rõ thực lực Tạ Trì An thế nào, nên cũng chẳng hay sự thật rằng nếu Tạ Trì An muốn giết cậu, cú ném vừa rồi chắc chắn sẽ không thất thủ.

Phát giác sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Bạch Bất Nhiễm càng ra sức rút giáo ra, vậy mà vẫn vô ích.

Ngọn giáo ngang ngạnh cắm chặt vào thân cây, không chịu nhúc nhích tí nào.

Bạch Bất Nhiễm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột.

Tạ Trì An bước từ tốn phía sau Bạch Bất Nhiễm, lẳng lặng đưa mắt nhìn thanh niên béo vẫn chuyên tâm dằn vặt vũ khí của cậu.

Với cái tốc độ phản ứng này mà gặp phải người khác thì không biết anh ta đã chết mấy lần rồi.

Hiện giờ tất cả người chơi từ số 80 trở về sau ngoại trừ Lâm Xảo đều chết hết, nói cách khác anh thanh niên mập mạp này có số hiệu bé hơn 80.

Mà với cái...! thực lực biểu hiện trước mắt cậu này...! chẳng biết mấy người sau 80 có loại khả năng gì.

Tạ Trì An đưa tay vỗ vào vai cậu ta.

"A a a a a a!!!" Thình lình bị đập vai, Bạch Bất Nhiễm tức khắc ré lên còn thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết.

Tạ Trì An nhìn cậu mà một lời khó nói hết: "Tôi có vỗ vào đầu anh đâu?" Ôm đầu làm cái cóc khô gì?!

Bạch Bất Nhiễm nhắm mắt la bậy: "Đừng giết tôi đừng giết tôi!"

"Mở mắt." Tạ Trì An nói lạnh nhạt, "Muốn thương lượng với anh chuyện này."

Thương lượng cái gì chứ mạng còn mất kia kìa!!!

À ơ, thương, thương thương lượng? Ý là không định giết mình à?

Bạch Bất Nhiễm dè dặt ti hí, lọt vào mắt là khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!