Chương 47: Đàn Sói Hoang

Editor: Đông Vân Triều

Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều chủ động tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trong rừng cây, thú hoang thoắt ẩn thoát hiện, có thể là cáo, thỏ linh tinh, nhưng cũng có thể là hổ, báo, gấu đen các loại, tuỳ vận khí mỗi người.

Có thực lực yếu kém mà lại đòi hành động trong đêm thì đúng là nước vào đầu.

Mà dù cho có đủ sức chiến đấu thì chẳng ai lại muốn đối đầu với đám động vật nguy hiểm ấy.

Giết chúng vừa tốn công vừa vô ích, chẳng may lại nằm ra đấy thì gay to.

Diện tích hòn đảo khá lớn, khả năng chạm mặt động vật ăn thịt cỡ lớn tương đối thấp.

Nhưng căn cứ vào định luật Murphy, chuyện bạn càng e sợ nó xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Cánh rừng ban đêm đen kịt một màu, Lâm Xảo nhắm mắt nhắm mũi theo sát Tạ Trì An, vỗ ngực xoa dịu trái tim đang đập dồn dập vì căng thẳng.

Mây đen cản bước ánh trăng, cả không gian tối đến mức đưa tay ra không thấy được năm ngón, Lâm Xảo chỉ có thể dựa vào cảm giác để theo kịp bước chân Tạ Trì An.

Em rúm ró khoanh tay tự ôm lấy bản thân mình, cố nén run rẩy, em cứ cảm thấy có vô số cặp mắt trong màn đêm đang trừng trừng dõi thro hai người họ...!

Quá tối dễ sinh ra ảo giác, tâm lý sinh ra cảm giác sợ sệt bị nhòm ngó là bình thường.

Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, trực giác của Lâm Xảo đã vang lên hồi chuông chính xác rồi đó.

Tạ Trì An dừng lại không báo trước.

Lâm Xảo luôn vội vã đuổi theo cậu nên không để ý, đụng trán vào lưng cậu, rồi phản lực đẩy ngược em ra sau một bước dài, giẫm phải một nhánh cây khô trên mặt đất, tiếng "crách" be bé cắt ngang màn đêm.

Gió thổi lạnh thấu xương.

Nhiệt độ ngày và đêm ở trên đảo chênh nhau cực lớn, Lâm Xảo cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả sinh lý lẫn tâm lý.

Em mở miệng hỏi mà răng va cầm cập vào nhau: "Có chuyện gì..." rồi những từ còn lại mất hút.

Bởi vì em trông thấy...! khoảng đen trước mặt không xa đột nhiên xuất hiện những đôi mắt thú xanh lục không hề ăn khớp với dáng vẻ cành lá xung quanh, nhìn chòng chọc vào họ không chớp mắt.

Chúng ám ảnh như thể những con ma trơi vậy, thật rùng mình.

Tạ Trì An cảm thấy chắc chắn hôm nay mình bước chân trái ra khỏi nhà.

Gió thổi hiu hiu xua tan mây đen, ánh trăng bạc rải đều khắp chốn, khiến đám dã thú ẩn núp nơi rừng sâu bắt đồ lộ ra hình ra dạng.

Mười mấy con sói hoang to lớn thiện chiến tụ lại từ bốn phương tám hướng, cầm đầu là một con sói trắng đang chống mắt nhìn Tạ Trì An.

Họ đã bị đàn sói bao vây.

-

Lâm Xảo trân trối nhìn đám sói hoang xúm lại, tiếng hét ứ đặc trong cổ họng.

Tạ Trì An sầm mặt trong cảnh "tứ bề thụ địch" này, tay dùng sức siết chặt ngọn giáo.

Mắt cậu nhắm ngay con sói to lớn nhất đứng ở ngay phía trước.

Lông toàn thân trắng như tuyết, uy phong lẫm liệt, thủ lĩnh của đàn sói.

Đây là con đầu đàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!