Editor: Đông Vân Triều
Thiếu niên cả người đỏ như máu cô độc đứng giữa trời, hàng mi dài che giấu cảm xúc lắng dưới đáy mắt, thoạt nhìn cậu yếu ớt đến mức không chịu nổi chỉ một kích.
Hai cánh môi như miếng đào thắm đỏ, dung mạo tựa tuyết, côi diễm kinh người.
Cậu đột ngột quay đầu, chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào Phong Minh.
Ánh nhìn ấy khiến Phong Minh phải bật ra ý nghĩ rằng:
Khi bạn đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm bạn.
Câu nói trứ danh này nằm trong quyển "Bên kia Thiện Ác" của triết gia người Đức Nietzsche.
Nhưng ít ai biết rằng trước nó còn có một câu khác:
Người chiến đấu với quái vật, nên cẩn thận để mình cũng không trở thành quái vật.
Vậy, Tạ Trì An.
Mày đã trở thành quái vật ư?
Cách nửa sân tập, ánh mắt của Phong Minh và Tạ Trì An giao nhau.
Tạ Trì An nhìn Phong Minh, không có phẫn nộ, không có căm hận.
Bình tĩnh là thế, như thể đang nhìn một người xa lạ không quan trọng, mà không phải kẻ địch suýt đẩy cậu vào chỗ chết.
Không, không phải.
Đây không phải cách con người nhìn một vị khách qua đường.
Có thể người khác sẽ hiểu lầm, nhưng Phong Minh gã rất rõ ràng ánh nhìn ấy.....! Đó giống hệt cách gã nhìn một người sắp chết.
Sự thật muộn màng này không chỉ không khiến Phong Minh sợ hãi, ngược lại, gã càng thêm hưng phấn tột độ.
Gã chờ xem, chọc giận một con sư tử đang say ngủ say sẽ có hậu quả gì.
Gã sẽ bị truy đuổi sao? Sẽ bị vồ lấy cắn xé sao? Hay sẽ bị nuốt thẳng vào bụng?
Phong Minh đích thị là một tên điên chính cống.
Để tạo nên một thợ săn ưu tú đến hoàn mỹ, gã thậm chí không tiếc biến bản thân mình thành con mồi.
Gã luôn ôm thái độ xem kịch đối với cuộc đời, kể cả tính mạng.
Chẳng phải ngay từ đầu đài phát thanh đã nói rằng đây là một trò chơi sao? Trò chơi mang tên Chạy
-hay
-Chết, mà gã chỉ cần chơi vui vẻ là được, chết thì có sao?
Mọi khoái hoạt của Phong Minh đều bắt nguồn từ giết chóc, nhưng khi tất cả săn giết đều trở nên thật thiếu tính khiêu chiến, gã khao khát một ngày được giết chết bởi chính con sư tử của mình.
Ở nơi Thái Dương không thể chiếu đến, có một bông hoa hướng dương im lìm trong bóng tối, nó mỉm cười âm tàn, cắm rễ xuống thổ nhưỡng chứa đầy máu tươi, ẩn giấu một Phong Minh cuồng dại.
-
Tạ Trì An nhìn Phong Minh chòng chọc, hoàn toàn không để ý đến gần hai mươi kẻ sống sờ sờ cũng đang ngắm cậu chăm chú không kém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!