Editor: Đông Vân Triều
Trên tầng Hai dãy phòng đào tạo, đôi nam nữ chạm mặt Tạ Trì An ban sáng đang trốn trong góc ngoặt hành lang.
Mà phía sau bọn họ chỉ có con đường chết.
"Tên điên cầm dao phay chết tiệt!" Nữ sinh nghiến răng nghiến lợi xỉ vả, "Sao hết lần này tới lần khác cứ chạy vào tòa nhà này cơ chứ!"
Nam sinh đặt ngón trỏ sát bên môi nữ sinh, ra hiệu im lặng.
Họ không có vũ khí mạnh như đối phương, chỉ có thể dùng mưu.
Nữ sinh nhăn mày thiếu kiên nhẫn, nam sinh vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
Diệp Trạch Hạo lớp 12-3 và lớp Diệp Trạch Ngữ lớp 12-9, trong trường hiếm có người biết hai người họ là anh em sinh đôi.
Hai đứa trẻ sinh đôi khác trứng thường không có vẻ ngoài giống nhau, càng đừng nói đến sinh đôi một nam một nữ.
Tuy hai người đều tương đối thanh tú nhưng đem đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Họ Diệp không tính là hiếm thấy, chẳng ai lại nghĩ hai người họ có cùng huyết thống, dẫu có ngẫu nhiên thấy họ đi cùng nhau sau khi tan học cũng chỉ tưởng là một đôi yêu nhau.
Gần như ngay từ lúc mọi chuyện bắt đầu hỗn loạn, Diệp Trạch Hạo đã tìm đến em gái mình.
Hai người không ai lương thiện, một khi liên thủ thì rất khó đối phó.
Thể chất không tệ, tâm địa đủ cứng, trong vòng ba ngày đã tìm thấy mục tiêu giết người, mỗi người xử một, còn cướp lấy đồ ăn của nạn nhân.
Nhưng chút đồ ăn này đối với hai người cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Bây giờ bụng đói cồn cào, thể lực chẳng còn lại bao nhiêu, đối đầu với tên điên cứ gặp người là chém kia chắc chắn không có phần thắng.
Vũ khí của họ chỉ vỏn vẹn một cây gậy bóng chày, đỡ một nhát dao thôi là đứt.
Tiếng đế giày va chạm với mặt sàn bóng loáng, tiếng "cộp cộp" rợn gáy vang vọng khắp hành lang dài dằng dặc, gã từng bước tới gần góc rẽ nơi hai người ẩn núp.
Đó là một tên béo điên loạn cầm dao phay dính máu, máu nhỏ tí tách xuống đất.
Đôi mắt hí của gã đảo qua đảo lại như rang lạc.
Chỉ cần phát hiện ra mục tiêu, gã sẽ lập tức chặt người đó thành thịt muối.
Thình thịch, thình thịch...!
Tiếng tim đập dồn của ai đó.
Hai mắt Diệp Trạch Ngữ mở lớn hết cỡ, quăng ánh nhìn lo lắng về phía Diệp Trạch Hạo
- gã tới rồi.
Diệp Trạch Hạo vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên trán đã bán đứng cậu.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc tủ treo tường đựng bình cứu hỏa.
Búa phá kính tủ đã bị người khác lấy mất, nhưng Diệp Trạch Hạo có gậy bóng chày.
Nhờ ơn ngày trước trường có tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy, Diệp Trạch Hạo đã biết cách sử dụng bình cứu hỏa.
Vấn đề hiện tại là thời gian quá cấp bách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!