Chương 22: Tất Cả Người Sống Đều Là Kẻ Địch

Editor: Đông Vân Triều

Phòng phát thanh.

Thời điểm Tạ Trì An đẩy cửa ra, cậu đụng phải thứ gì đó.

Tập trung nhìn kỹ, sau cánh cửa mở nghiêng là thi thể Lý Hạo, gáy bị thương, màu da trắng nhợt, trong thời tiết nóng bức thế này đã xuất hiện hiện tượng hư thối, cả cổ lẫn mặt đều có vết hoen[1].

[1] Vết hoen tử thi hay còn gọi là hồ máu tử thi.

Khi trái tim ngừng đập và bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể.

Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hay vết hoen tử thi.

Các điều tra viên pháp y căn cứ vào những dấu hiệu này để xác định thời điểm chết.

Phong Minh giật nảy mình, thiếu chút nữa là ôm lấy cổ Tạ Trì An luôn rồi.

"Trì An, tớ sợ..." Phong Minh hụt hơi, quay đầu đi không dám nhìn thẳng.....! Hết kịch rồi nha, ngưng diễn.

"Sợ thì ra ngoài." Tạ Trì An chẳng có ý định dọn thi thể, làm thinh mà ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.

Phong Minh lập tức đổi giọng: "Thế nhưng có Trì An ở đây tớ lại không sợ nữa.

Trì An rất đem đến cảm giác an toàn đó."

Phong Minh chạy qua ngồi cạnh Tạ Trì An, đặt túi chéo lên đùi.

Đúng lúc hoàng hôn, Tạ Trì An lôi đồ ăn ra bổ sung thể lực, cậu cứ thế ăn uống trước một cái xác đang độ thối rữa mà không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

Thoạt nhìn Phong Minh không có khẩu vị, dù sao đại đa số mọi người đều khó có thể chung sống cùng với một thi thể huống chi còn bình thản ăn cơm uống nước trước mặt người bạn quá cố này nữa.

Phong Minh thích diễn đến nghiện, không chịu lộ ra chút sơ hở nào, Tạ Trì An đương nhiên cũng không có lòng tốt khuyên nhủ gã, bắc cho gã bậc thang để gã thuận đường leo xuống đánh chén một bữa no say.

Thế là Phong Minh cứ như vậy trơ mắt ếch nhìn Tạ Trì An ăn xong một cái bánh ruốc thịt nhỏ[?], hai miếng Oreo, ba thanh sôcôla Dove và một chai sữa bò nguyên chất.

Bánh gatô xốp mịn cùng sôcôla đen đặc vỡ vụn giữa hai hàm răng trắng noãn, tiếng nhai nuốt khẽ khàng, trở thành một bữa tiệc thịnh soạn cho cả thị giác lẫn thính giác, kích thích sự thèm ăn nằm sâu trong mỗi người.

Phong Minh nghi ngờ Tạ Trì An đang cố ý.

Nếu chỉ dừng lại tại ăn thôi thì chẳng sao, đằng này bất ngờ là Tạ Trì An biến việc bổ sung năng lượng nơi hiện trường án mạng thành chương trình ẩm thực đặc sắc.

Khiến cảm giác đói bụng như biết lan toả, vốn không đói mà ngắm cậu ấy ăn cũng thành đói cồn cào.

Tạ Trì An ăn rất từ tốn, tiện tay ném tất cả bao bì vào thùng rác.

Rồi cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời đang tối dần, đợi đồng hồ điểm Chín giờ.

Chín giờ đối với hai người họ trong phòng phát thanh hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì.

Nhưng đối với rất nhiều người khác trong khuôn viên trường, đó chính là lúc cái chết lên tiếng.

Thời hạn ngày thứ ba sắp kết thúc, những kẻ chưa giết người sẽ bị hành quyết.

Sẽ là một cảnh tượng như thế nào?

Kim giờ nhích càng gần đến số chín bao nhiêu, thần kinh của mọi người càng bị bức bách bấy nhiêu.

Trong những thời khắc cuối cùng loanh quanh con số tám giờ năm mấy, khắp các ngõ ngách trong trường bùng lên sự giết chóc tuyệt vọng, hệt như cách con mồi phản kháng lần cuối cùng trước khi nằm dưới móng vuốt của kẻ thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!