Editor: Đông Vân Triều
Hai người nhìn chằm chằm màn hình giám sát, lặng đi thật lâu.
Lúc hai người họ đi vào vốn không nhìn thấy nữ sinh này.
Chỉ đến khi họ bỏ cuộc đếch muốn xem nữa, mới thấy thiếu nữ nằm chết chỗ đầu hành lang.
Tạ Trì An ấn mở CAMERA theo dõi gần đó, cho lùi thời gian lại.
Năm phút trước, màn hình không bắt được bất cứ bóng người nào.
Ba phút, nữ sinh hoảng loạn ngoặt vào hành lang, trên ngực đã chiễm trệ một con dao đòi mạng.
Cô gái liên tục ngoái đầu, giống như đang tránh né ai đó, ra sức chạy về phía trước tìm người giúp đỡ.
Nhưng cô đang bị thương, gọi là "chạy" chẳng bằng nói là "lết".
Máu chảy đầy đất, nữ sinh lảo đảo gục xuống, còn từng bước gắng gượng bò đi, kéo ra một đường đỏ lòm thật dài thật dài.
Cuối cùng, cô sức cùng lực kiệt, lật người lại, đồng tử rã rời, vươn tay hướng tới bầu trời, tựa như đang cố bắt lấy thứ gì đó ngoài tầm với.
Ngay phút trước, một sinh mạng đã rời khỏi nhân thế.
Cả người Lương Diệc Phi run bần bật.
Chuyện Hiệu trưởng tự nổ tự chết diễn ra trong nháy mắt, lúc đó Lương Diệc Phi đang đứng ở mấy hàng cuối, không hề tận mắt nhìn thấy, chỉ có ấn tượng lờ mờ qua lời kể của các bạn học.
Nhưng bây giờ, cậu đóng vai một nhân chứng mục kích toàn cảnh cô gái giãy giụa cầu sinh trước khi chết.
Không phải tin tức trên TV, không phải báo chí pháp luật, ngay đây cách một màn hình máy tính, người chết là bạn học của bọn họ, mấy phút trước còn sống sờ sờ, cứ thế mà chết đi, nằm ở đó lạnh ngắt, chết cứng.
Môi Lương Diệc Phi run rẩy, như thể muốn cười nhưng bật ra lại là tiếng khóc: "Đây, không phải là thật..."
Đầu tiên tung ra một sự kiện chết người ngay trước mắt, sau đó giáng thêm một đòn bằng giọng nói thần bí từ đài phát thanh, làm cho phòng tuyến tâm lý của con người càng thêm lung lay dễ đổ.
"Trong vòng ba ngày chưa giết người, hành quyết."
Ai nhìn thấy thi thể đều sẽ nhớ tới câu này.
Tạ Trì An siết chuột, mất tự nhiên cuộn ngón tay lại.
"Là thật." Cậu thấp giọng nói.
Bọn họ bị cuốn vào trò chơi đòi mạng này, là thật.
Sợ sao? Đương nhiên sợ.
Tạ Trì An vốn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, bình tĩnh hơn, thông minh hơn các bạn đồng trang lứa một chút không có nghĩa là nhiều thêm ra một cái mạng.
Hung thủ chưa từng xuất hiện trên màn hình.
CAMERA giám sát ghi lại cảnh thi thể nữ sinh được phát hiện, một đám người nhao nhao vây quanh, có giáo viên gọi điện báo cảnh sát, không cần nghĩ cũng biết không gọi được.
Nơi đó là khu dạy học của lớp Mười một.
Tạ Trì An nhấp chuột, tra CAMERA phụ cận.
Cô gái là một học sinh nào đó của khối, sau khi đài phát thanh quỷ quái vang lên không bao lâu thì đi ra ngoài, hẳn định tới nhà vệ sinh, lần xuất hiện tiếp theo là chạy lung tung trong hành lang sau đó được Tử thần ngoắc đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!