Editor: Đông Vân Triều
Ba tên ất ơ vốn tưởng cướp được hai con gà nhà èo uột, không nghĩ tới lại gặp phải một con gà chọi.
Hội ba thằng cá mè một lứa giãy giụa, khiếp đảm liếc Tạ Trì An một cái rồi cúp đuôi chạy thẳng.
Hai mắt Lương Diệc Phi sáng như sao trời: "Whoa anh Tạ! Mày thật lợi hại đó nha! Không ngờ mày có thể ra tay hay như vậy đó."
Lương Diệc Phi quen Tạ Trì An ba năm, đúng là chưa từng thấy cậu ấy đánh đấm gì.
Mà đừng nói là đánh nhau, đến cãi nhau cũng chẳng có nổi một câu.
Nhìn Tạ Trì An đã thấy là một người trong sạch có giáo dưỡng, bình thản nội liễm, khí chất không tầm thường.
Ai biết lại mạnh như vậy.
Dù Lương Diệc Phi nhìn không hiểu cũng thấy anh Tạ vừa rồi ba kích tất trúng, không hề dây dưa dài dòng.
So với mấy tên côn đồ lông bông ngoài cổng trường kia đấm đá chẳng có kết cấu khỉ gì căn bản không cùng cấp bậc.
"Anh Tạ, có phải mày học rồi không?" Lương Diệc Phi vừa hỏi vừa uyển chuyển dâng bánh mì cho Tạ Trì An, cảnh tượng nâng khăn sửa túi rất chi là mắc ói.
Tạ Trì An cắn bánh mì, nhai nuốt chậm rãi: "Đúng vậy."
"Học môn gì? Karate? Taekwondo? Sanda[1]?" Lương Diệc Phi hưng phấn như vừa mới phát hiện ra lục địa mới.
Là do động tác vừa nãy của Tạ Trì An quá đẹp, không khác gì diễn viên đóng phim hành động luôn.
[1] Sanda: hay Tán thủ, Kungfu, là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Tạ Trì An nói hàm hồ không rõ: "Sát chiêu."
Lương Diệc Phi: "...!A?"
Tạ Trì An nuốt xong miếng bánh cuối cùng, nói: "Đi."
Lương Diệc Phi vẫn còn mơ màng xem anh Tạ vừa nói cái gì, lúc lấy lại tinh thần thì Tạ Trì An đã đi được mấy bước: "Ối, anh Tạ, chờ tao tí đi!"
_
Tạ Trì An và Lương Diệc Phi đến khoảng sân nhỏ trước khu dạy học của lớp Mười hai, vắng tanh không một bóng người.
Lúc này mà xuất hiện trên vùng đất bằng thì chẳng khác nào bia ngắm di động, đại đa số đều tìm chỗ trốn kỹ.
"A, ặc --", ngay góc ngoặt có tiếng giãy giụa thảm thiết, hình như đang có người kêu cứu nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh có nghĩa nào.
Lương Diệc Phi biến sắc: "Anh Tạ, chúng ta có nên đi qua xem xem không?"
Tạ Trì An nghe giọng quen lắm, lặng lẽ tiếp cận hiện trường thì thấy một nam sinh đang siết cổ một bạn nữ bằng dây nhảy!
Cô gái ấy dùng mười ngón tay bấu vào dây nhảy cố kéo ra mà vô dụng.
Cô trợn trừng hai mắt, nét mặt đau đớn vô cùng, chính là Trần Tuệ Tuệ.
Tạ Trì An cấp tốc rút ngắn khoảng cách vài mét tới nơi, moi dao cắt đứt dây nhảy, đồng thời tung cước đạp tên con trai kia lăn ra đất.
Cả quá trình diễn ra trong tích tắc.
Nhanh đến mức Lương Diệc Phi chưa kịp phản ứng thì mà chiến đấu đằng kia...! hay nói là màn biểu diễn đơn phương đã kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!