Chương 10: Phải Hay Trái

Editor: Đông Vân Triều

"Hả?" Lương Diệc Phi cẩn thận xem lại, quả nhiên, tất cả hướng dương trong tranh đều quay lưng về phía Mặt Trời.

"Lạ ghê, chẳng nhẽ người vẽ tranh lại tới nông nỗi không nhớ được kiến thức cơ bản này chứ?" Lương Diệc Phi còn đang xoắn xuýt vấn đề đúng hướng hay không, Tạ Trì An đã xé mở hai thanh Snickers, tiện tay nhét cho Lương Diệc Phi một cái, "Bổ sung thể lực."

Lương Diệc Phi nhận lấy rất tự nhiên, cắn xong miếng đầu tiên mới ngớ ra: "Anh Tạ, tí nữa tao sẽ trả lại cho mày."

"Bạn bè với nhau tính toán chi ly làm gì?"

"Không, anh Tạ." Lương Diệc Phi trở nên nghiêm túc hẳn, "Tao biết hoàn cảnh bên ngoài giờ đã khác trước.

Mới vừa rồi chúng nó còn vì một rổ hoa quả mà đánh nhau thành thế kia, thậm chí Tôn Toàn Dũng nó...! Bây giờ thực phẩm quý như vậy mà mày vẫn chẳng chút keo kiệt chia sẻ với tao.

Tao, tao chắc chắn sẽ báo đáp mày tương ứng.

Tao thề, từ bây giờ chỉ cần Lương Diệc Phi tao có một miếng ăn, chắc chắn sẽ không để mày đói!"

Tạ Trì An trầm mặc ba giây, sau đó mỉm cười: "Tao cũng không luân lạc tới nước phải hỏi một đứa trên răng dưới một rổ củ từ như mày."

Lương Diệc Phi: "..."

Tạ Trì An và Lương Diệc Phi ngồi trong phòng mỹ thuật không bao lâu thì bên ngoài rộ lên tiếng người ồn ào.

Trên hành lang, một nữ sinh run bần bật lùi lại từ từ, hoảng sợ nhìn tên con trai trước mắt đang từng bước áp sát.

"Mày xem lại mình đi, yếu đuối thế này, rồi có giết được người không? Chỉ sợ còn chả sống qua nổi ngày mai! Đằng nào cũng chết, thì tặng bánh mì cho tao đi ha?" Gã thèm khát dán chặt lấy miếng bánh mì cô gái nọ ôm trong ngực, bước tới từng quãng dài.

Cô gái giấu vội ra sau lưng, không ngừng lùi xuống, đến lúc lưng dán vào mặt tường lạnh như băng, cô ngỡ rằng mình đã chẳng còn đường thoát.

Tên con trai hao hết kiên nhẫn, toan nhào tới cướp đoạt trắng trợn thì --

Cửa lớp mĩ thuật đột ngột mở ra.

"Bắt nạt con gái nhà lành, tao đếch nhịn được." Tạ Trì An cười nói.....!

Tạ Trì An vốn không muốn nhúng tay.

Mấy lời doạ nạt gã con trai xổ ra bên ngoài, Lương Diệc Phi ở trong phòng nghe được mém tức hộc máu, nhưng cậu biết dưới hoàn cảnh này càng ít rắc rối mới càng tốt, thế là cậu do dự hỏi Tạ Trì An: "Anh Tạ, chuyện này...! chúng ta có...?"

Lúc Lương Diệc Phi thốt ra câu này, cả khuôn mặt đều ánh lên ý muốn "Thay trời hành đạo".

Cậu ta quả thật không chịu nổi.

Anh Tạ thản nhiên nhìn cậu: "Kệ."

Lương Diệc Phi: "...!Ừ."

Lòng cậu rõ ràng quyết định này của anh Tạ không hề sai.

Toàn trường nhiều người như vậy, cảnh này thời thời khắc khắc đều đang diễn ra ở những nơi hẻo lánh vắng vẻ, họ quản làm sao được? Quản bao nhiêu? Có quản được không?

...! Không thể được.

Có ai là Chúa cứu thế đâu.

Nhưng chuyện diễn ra ngay bên tai mình, lòng Lương Diệc Phi rất khó chịu.

Tạ Trì An vẫn còn nhìn bức tranh vẽ hoa hướng dương, nhẹ nhàng khép mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!