Tạm biệt nhành liễu bay trong gió, em đã ra đi,
Vượt qua nghìn núi sông,
Nhắm mắt chỉ còn lại bông diên vĩ rơi vào giấc mộng.
— "Liễu Diệp Tiên" – Chu Ngạn An
Trần Bá Hào ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ. Anh khẽ thở dài, rồi đưa tay vỗ vai Chu Liệt, hỏi: "Vì sao chia tay?"
Chu Liệt gạt tay anh ra, không đáp lời.
Trần Bá Hào lại thở dài, lần này chuyển sang nói bằng tiếng phổ thông: "Tôi đã đoán trước hai người sẽ như vậy mà."
Trong mắt Trần Bá Hào, điều kiện của Ôn Tự quá tốt. Cô chẳng qua chỉ bị vẻ ngoài của Chu Liệt hấp dẫn. Cuộc sống du lịch này kết thúc, thì mối quan hệ ấy cũng theo đó mà khép lại. Anh tiếc nuối, tiếc rằng tại sao ngày ấy mình lại đẩy WeChat của Chu Liệt cho Ôn Tự.
Nghĩ đến đây, Trần Bá Hào lại vỗ vai Chu Liệt một lần nữa, vẻ mặt đầy đau xót: "Rồi cậu sẽ gặp được người tốt hơn thôi. Đừng buồn nữa, để tôi giới thiệu cho cậu vài cô xinh đẹp hơn."
Chu Liệt cầm lấy hộp thuốc lá trên quầy bar, rút ra một điếu, kẹp vào môi, châm lửa, nhả ra một vòng khói. Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế cao, chuẩn bị rời khỏi quán cà phê.
Trước khi đi, anh nói lại với Trần Bá Hào một câu: "Không có ai tốt hơn cô ấy đâu."
Sáng ngày thứ hai sau khi trở về Bắc Thành, Ôn Tự mua trái cây và hoa tươi, đến bệnh viện thăm Lộc Nhiên.
Khi nhìn thấy Ôn Tự xuất hiện trong phòng bệnh, ánh mắt Lộc Nhiên thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đoán được chắc chắn Nam Già đã nói điều gì đó với Ôn Tự, khiến cô kết thúc sớm chuyến du lịch và trở về Bắc Thành.
Hôm đó, dưới sự thuyết phục của Ôn Tự, Lộc Nhiên đã đồng ý làm bài kiểm tra tâm lý.
Ôn Tự nhờ mối quan hệ đặt được lịch hẹn với một chuyên gia tâm lý nổi tiếng.
Sau khi Lộc Nhiên điền xong biểu mẫu và thực hiện các bài kiểm tra bằng thiết bị, Ôn Tự cảm thấy cô ấy có chút thay đổi.
Nói nhiều hơn một chút, ít nhất so với lúc nãy thì nói nhiều hơn hẳn.
Trên đường đưa Lộc Nhiên trở lại phòng bệnh, họ bắt gặp Hồng Đình đang cầm một bình nước đi qua.
Hồng Đình vừa mới lấy nước cho Vạn Hướng Vinh xong, cũng không nghĩ sẽ gặp Lộc Nhiên và Ôn Tự ở hành lang.
Ánh mắt bà quét qua bộ đồ toàn hàng hiệu của Ôn Tự, sau đó nhìn về phía Lộc Nhiên, cười nhạt, rồi nói giọng mỉa mai: "Bảo sao ngày thường chẳng muốn về nhà, hóa ra là đi kết bạn với mấy người giàu có."
Lộc Nhiên không nói gì, chỉ bình thản nhìn bà ta.
Hồng Đình ám chỉ điều gì, cô rất hiểu.
Ánh mắt của Ôn Tự dần trở nên lạnh lẽo. Cô nhìn Hồng Đình từ đầu đến chân, qua lời nói của bà ta mà đoán được người phụ nữ này là ai.
Ôn Tự bật cười khẩy, lạnh giọng nói: "Nếu tôi có gia đình như mấy người, tôi cũng chẳng muốn về nhà. Tránh xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Hồng Đình giận tím mặt: "Cô!"
Ôn Tự chẳng buồn để tâm, kéo tay Lộc Nhiên lướt qua bà ta, chỉ để lại một câu: "Đồ xui xẻo!"
Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, Lộc Nhiên cuối cùng lên tiếng: "Xin lỗi, để cậu phải xem trò cười này."
Ôn Tự khẽ thở dài, định nói gì đó thì cánh cửa phía sau đột ngột bị đẩy mạnh.
Một cô gái xông vào.
Lộc Nhiên và Ôn Tự đồng loạt quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!