Chương 45: Đến Đây Là Hết

Đoạn trò chuyện dừng lại ở đâyTiếc nuối cũng dừng lại ở đây, kết luận là ký ức luôn phải có điểm dừng.— "Đến Đây Là Hết" – Châu Bạch Hào

Cứ như thể dùng lời nói để diễn đạt sẽ trang trọng hơn.

Ở phía bên kia, Chu Liệt nghe xong đoạn tin nhắn thoại, đường cong nhỏ trên môi anh dần khép lại, đôi mày bắt đầu nhíu chặt.

Không phải ba tháng sao? Đây là định về trước à?

Ôn Tự, anh thích em, em có biết không?

Hoặc là, em có thích anh một chút nào không?

Đáp án là điều không biết được, cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.

Khi ánh đèn neon trên phố bừng sáng, Chu Liệt trong bộ quần áo đen giản dị đang cưỡi chiếc Ducati của Cao Tầm lao nhanh trong màn đêm, hướng thẳng về phố Thiệp Cưới.

Anh không trả lời tin nhắn của Ôn Tự, cũng không biết phải trả lời gì.

Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: gặp được cô trước đã.

Có một số lời, anh nhất định phải nói với cô trước khi cô rời đi.

Ôn Tự mở thông báo, nhìn qua thông tin vé máy bay mà Ctrip đã gửi cách đây một tiếng.

Cô phải trở về Bắc Thành sớm hơn dự định. Lộc Nhiên cần cô.

Vạn Hướng Vinh – tên cặn bã đó – nhất định phải bị trừng trị, không thể để hắn tiếp tục ung dung sống như vậy. Biết đâu một ngày nào đó, hắn lại hủy hoại cuộc đời của một cô gái nào khác.

Nam Già nói Lộc Nhiên muốn kiện Vạn Hướng Vinh, vậy thì luật sư đại diện trong vụ kiện này nhất định phải là cô. Cô nhất định phải giúp Lộc Nhiên tống hắn vào tù.

Khi đi ngang qua một cửa tiệm áo cưới cổ điển nằm ngay bên đường, Ôn Tự bất giác dừng chân, ánh mắt dán vào chiếc váy cưới trắng lấp lánh trong tủ kính. Trong giây lát, ánh mắt cô như mờ đi, bất giác bước vào cửa tiệm.

"Chào cô, cô muốn thử váy cưới phải không?" Một người phụ nữ mặc váy dài đen mỉm cười hỏi khi thấy Ôn Tự bước vào.

Người phụ nữ nói tiếng Quảng, Ôn Tự không hiểu hết, nhưng bốn từ "chào cô" và "váy cưới" thì cô nghe được.

Cô mỉm cười gật đầu, "Tôi có thể thử được không?"

"Dĩ nhiên là được." Người phụ nữ mỉm cười, đổi sang tiếng phổ thông để giao tiếp, "Dáng cô đẹp, da trắng, lại xinh nữa, rất dễ chọn kiểu."

Ôn Tự mỉm cười nhẹ, đáp, "Cảm ơn."

Người phụ nữ không giới thiệu hay gợi ý gì, để Ôn Tự tự mình ngắm nghía và lựa chọn. Chủ tiệm dặn nhân viên rằng, cứ để khách tự do xem xét, không cần giới thiệu khi khách chưa hỏi, tránh khiến khách thấy phiền mà bỏ đi.

Ôn Tự chậm rãi đi một vòng quanh tiệm.

Cuối cùng, cô dừng lại trước một chiếc váy cưới ren cổ điển. Đôi tay thon dài của cô khẽ nhấc lớp voan thêu ren lên, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua.

Chiếc váy này, cô thích.

Những bông hoa thêu tỉ mỉ, những chiếc lá nhỏ xinh, lớp ren cổ kính mang dấu ấn thời gian. Không phải màu trắng tinh thường thấy, chiếc váy ánh lên sắc vàng nhạt, càng thêm phần độc đáo.

Ôn Tự không kìm được, khẽ vuốt ve phần thân váy.

Người phụ nữ thấy Ôn Tự đứng trước chiếc váy khá lâu, bèn bước tới, mỉm cười nói, "Cô gái, nếu cô thích chiếc váy này, có thể thử xem."

Ôn Tự mỉm cười gật đầu, "Vậy làm phiền chị giúp tôi nhé."

Người phụ nữ mỉm cười, nói không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!