Thời gian chẳng chờ đợi ai, hiếm hoi quá khứ mỉm cười,
Ngày mai có thế nào, vẫn phải cố gắng giữ lấy.
— "Góc Phố Xưa" – Liên Thi Nhã
Từ trước đến giờ, Lộc Nhiên luôn biết Hồng Đình thiên vị, nhưng giờ đây không chỉ là thiên vị nữa mà còn là một sự lệch lạc đến lạ thường, thậm chí còn lệch đến mức không tưởng.
Rõ ràng cô cũng là con từ bụng Hồng Đình sinh ra, vậy mà khi xảy ra chuyện như thế này, Hồng Đình lại cho rằng lỗi là của cô, rằng cô có vấn đề. Ý bà ta là Vạn Hướng Vinh không sai, đúng không?
Nam Già mang theo túi trái cây và hộp cơm giữ nhiệt bước vào, vừa nhìn thấy Hồng Đình đứng trước giường bệnh của Lộc Nhiên, giơ tay định tát cô.
Cô lập tức lên tiếng ngăn lại: "Bà đang làm cái gì vậy?"
Hồng Đình nghe tiếng thì khựng lại, quay người nhìn.
Người phụ nữ này cao ráo, lại còn là con lai, khí chất mạnh mẽ áp đảo. Loại phụ nữ như thế này Hồng Đình chỉ thấy trên TV.
"Tôi dạy dỗ con gái mình, liên quan gì đến cô?" Hồng Đình quay sang đối mặt với Nam Già, giọng nói bất giác yếu đi.
Hóa ra đây là mẹ của Lộc Nhiên.
Nam Già nhếch môi lạnh lùng, giễu cợt, "Con gái bà nằm ở đây vì chuyện gì bà không biết sao? Lúc này còn định dạy dỗ cậu ấy, bà xứng làm mẹ sao?"
Cô đặt đồ mang theo lên tủ cạnh giường, sau đó đẩy mạnh Hồng Đình sang một bên, không nể nang mà nói, "Bà nên quan tâm đến gã chồng cầm thú của mình đi, đừng ở đây làm phiền Lộc Nhiên, chướng tai gai mắt!"
Trong nhóm "Tổ chức ngầm không tên" ai cũng biết Lộc Nhiên và mẹ cô quan hệ không tốt. Hôm nay, Nam Già được tận mắt chứng kiến, đúng là mở mang tầm mắt. Trong đầu cô thầm nghĩ: Thế gian này làm sao lại có loại mẹ như thế? Con gái mình bị xâm hại mà còn đến đây quở trách, đúng là chuyện nực cười!
Hồng Đình không hài lòng với thái độ của Nam Già, giơ tay chỉ vào cô, quát về phía Lộc Nhiên: "Bạn bè mày giao du là cái dạng này đấy à? Không biết tôn trọng người lớn sao?"
Nam Già bật cười vì tức, "Bà xứng đáng để tôn trọng sao?"
Hồng Đình còn định nói thêm, thì Lộc Nhiên cất lời: "Bà đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy bà. Tôi đã nói rất rõ rồi, hẹn gặp lại ở tòa án." Giọng cô bình thản lạ thường.
"Nghe rõ chưa, bà đi đi!" Nam Già chỉ tay ra phía cửa.
Hồng Đình tức điên, nhưng lại có phần e sợ người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, nhìn cách ăn mặc đã biết là người không dễ dây vào. Trước khi ra khỏi phòng bệnh, bà còn lẩm bẩm vài câu chửi rủa.
Khi Hồng Đình vừa rời đi, Nam Già ngay lập tức khóa trái cửa.
"Ôn Ôn còn chưa biết chuyện này, có cần nói cho cậu ấy không?" Nam Già ngồi xuống rồi hỏi Lộc Nhiên.
Lộc Nhiên không trả lời ngay.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô khẽ nói, "Thôi đi, để cậu ấy tận hưởng kỳ nghỉ, đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của cậu ấy."
Bạn bè thực sự luôn nghĩ cho nhau.
Nam Già bất đắc dĩ gật đầu, "Thôi được. Giờ ăn chút đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Ăn xong ngủ một giấc, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Lộc Nhiên không đáp lời.
Ngày mai sẽ ổn thật sao?
Thật sự sẽ ổn sao?
"Mày mà báo cảnh sát, sau này còn ai thèm mày nữa?"
Nửa đêm, Lộc Nhiên giật mình tỉnh giấc. Trong giấc mơ, câu nói của Vạn Hướng Vinh cứ lặp đi lặp lại bên tai, khiến cô toàn thân run rẩy không kiềm chế được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!