"Nguyện ngày đó chỉ là cơn ác mộng kéo dài, tỉnh lại rồi, em và anh đều không còn đau."— "Không Có Vết Thương Bên Ngoài" – Trịnh Hân Nghi
Bên ngoài, mưa lớn như trút, tiếng mưa dội vang trời.
Trong nhà, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn ở cửa ra vào. Vạn Hướng Vinh kéo lê Lộc Nhiên tới tấm thảm trong phòng khách thì thở hồng hộc, nhìn cô một cái, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Camera trong thang máy chắc chắn đã ghi lại toàn bộ cảnh hắn làm với Lộc Nhiên. Nếu có ai đó báo cảnh sát, hắn sẽ lại phải vào trại giam. Ban đầu, hắn chỉ muốn tìm Lộc Nhiên để đòi một khoản tiền trả nợ cờ bạc. Nếu cô chịu hợp tác, hắn làm sao phải ra tay. Tất cả chuyện này, đều là do cô ép hắn.
"Đúng, tất cả là tại cô ta ép." Vạn Hướng Vinh bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Lúc này, Lộc Nhiên khẽ mở mắt. Đầu và má cô vẫn đau nhức. Cô từ từ quay đầu, đập vào mắt vẫn là khuôn mặt xấu xa, bỉ ổi của Vạn Hướng Vinh. Dạ dày cô quặn lên, không nhịn được cảm giác buồn nôn. Cô nhíu mày, cố kiềm chế cơn ói, rồi chậm rãi ngồi dậy.
Ánh mắt nhìn Vạn Hướng Vinh đầy căm phẫn.
Thấy cô ngồi dậy, nỗi lo lắng trong lòng Vạn Hướng Vinh càng dâng lên, hắn mất kiên nhẫn, giọng gắt gỏng, "Đưa cho tao 100.000, tao sẽ biến mất ngay."
Như nghe được một câu chuyện nực cười, Lộc Nhiên bật cười lạnh lùng, từng chữ nhấn rõ, "Mơ đi!"
Cô vịn vào chiếc bàn trà bên cạnh, đứng dậy, nhưng lảo đảo một chút. Vẫn giữ nụ cười lạnh, cô nói, "Nếu giờ ông không đi, bảo vệ mà xem được camera rồi báo cảnh sát, thì cứ chuẩn bị mà vào trại đi."
"Im miệng!" Vạn Hướng Vinh cáu loạn, vò đầu bứt tóc, "Mày tưởng dọa được tao chắc? Con nhãi ranh, mày còn non lắm!"
Lộc Nhiên không muốn nói thêm, quyết định phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng ý định của cô nhanh chóng bị hắn nhận ra. Hắn lao đến túm lấy cô, thô bạo ném cô xuống ghế sofa, nghiến răng cảnh cáo, "Mẹ kiếp, mày không hiểu tiếng người à?"
Nói xong, hắn với lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, dí trước mặt cô, gầm lên, "Mở khóa cho tao, chuyển tiền ngay!"
Hắn biết, nếu không lấy được 100.000 để trả nợ, hắn sẽ bị người ta đánh chết. Hắn phải có số tiền đó.
Bị ném xuống sofa, đầu Lộc Nhiên quay cuồng, cô không nhịn được nữa mà bật ra một tiếng nôn khan. Đẩy bàn tay sạm đen của hắn ra, cô nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khinh bỉ.
Cô cất giọng yếu ớt, "Không có tiền. Muốn mạng thì tôi có."
Cô đang đánh cược. Đánh cược rằng Vạn Hướng Vinh không dám giết người.
Nhìn Lộc Nhiên trong chiếc váy trắng, ánh mắt Vạn Hướng Vinh chợt lóe lên một tia tà ác. Hắn cười nham hiểm, ánh mắt từ trên xuống dưới lướt khắp cơ thể cô, giọng đầy dâm ô, "Mày muốn để tao chơi lại như năm đó, đúng không?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Lộc Nhiên lập tức tái nhợt, đôi mắt mở to, kinh hoàng nhìn hắn.
Vạn Hướng Vinh càng cười ghê tởm hơn, giọng nói tràn ngập sự đồi bại, "Mày mà báo cảnh sát, sau này còn ai thèm mày nữa?"
Lộc Nhiên toàn thân run rẩy không ngừng.
Cô đã quên mất một điều, rằng dù hắn không dám giết người, nhưng hắn vẫn là một con thú. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức đau thương năm lớp tám ùa về trong tâm trí cô như cơn lũ…
Ngày cuối cùng của tháng Bảy, Bắc Thành mưa như trút nước. Vạn Hướng Vinh một lần nữa khiến nỗi ám ảnh của cô trở lại, lần này còn kinh khủng hơn.
Ánh mắt Lộc Nhiên trống rỗng nhìn lên trần nhà, như một con rối không còn linh hồn.
Trong tiếng sấm chớp đì đùng, cô bất ngờ nắm lấy chiếc chìa khóa trên bàn trà, dồn hết sức lực đâm thẳng vào cổ Vạn Hướng Vinh.
Ngày hôm đó, camera trong thang máy tòa nhà cô ở bị hỏng, bảo vệ không nhìn thấy cảnh tượng xảy ra, cũng không kịp báo cảnh sát. Kỳ lạ hơn, hệ thống giám sát ở tầng căn hộ cũng bị hỏng.
Mãi sau này người ta mới biết, là có người cố ý phá hoại.Ngày hôm sau, Lộc Nhiên tỉnh dậy trong một phòng bệnh đơn của bệnh viện. Bên cạnh giường có Nam Già và Sài Khinh Lan, chị dâu của Nam Già.
Thấy Lộc Nhiên đã tỉnh, Nam Già lập tức tiến đến gần, lo lắng hỏi, "Cậu thấy sao rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!