Chương 39: Đêm Đen Không Trở Lại

Nếu ánh sáng của đèn đường tượng trưng cho tình yêu chân thành, thì khi đèn tắt sẽ càng nhận ra sự hiện diện của em.— "Đêm Đen Không Trở Lại" – Eason

Ôn Tự chẳng cần suy nghĩ nhiều đã nói: "Sao có thể được, chúng ta đâu phải loại quan hệ sâu sắc như vậy."

Chu Liệt hỏi: "Vậy quan hệ của chúng ta là gì?"

Ôn Tự hơi ngẩn ra một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bờ biển: "Chỉ có thể nói là một kiểu quan hệ phù hợp trong một số việc nhất định thôi."

Cô luôn có một nhận thức rất rõ ràng về mối quan hệ giữa cả hai. Trong suy nghĩ của cô, ngày trở về Bắc Thành cũng là lúc mọi thứ chấm dứt. Cô không muốn yêu xa. Gia đình và bạn bè của cô đều ở Bắc Thành. Người bạn đời của cô nhất định phải là người Bắc Thành, hoặc chí ít phải định cư tại đó.

Nói một cách thô thiển, cô chỉ muốn kết hôn với người bản địa.

Chu Liệt ngừng lại một chút, rồi gật đầu: "Đúng là như vậy."

Trần Bá Hào nhìn hai người không để lộ cảm xúc gì, sau một lúc thì đặt một xiên thịt nướng vào đĩa của Chu Liệt, nói: "Hai người lén lút nói gì thế, có gì mà mọi người không nghe được à?"

Cao Tầm cùng hai người đàn ông khác cũng nhìn về phía họ, hưởng ứng: "Đúng đó."

Chu Liệt liếc mắt nhìn Trần Bá Hào, kẻ đầu têu chọc ghẹo.

Nhận được ánh mắt của Chu Liệt, Trần Bá Hào khẽ cười một tiếng sau nửa giây im lặng.

Thái độ của Chu Liệt đối với Ôn Tự khác biệt rõ rệt, ai cũng có thể nhận ra, vậy mà Ôn Tự lại chẳng thấy gì, còn tự tìm thêm phiền phức cho mình. Đôi khi, con người ta nên ngoảnh lại nhìn những người phía sau mình.

Nhìn thêm một lần nữa về phía Chu Liệt và Ôn Tự, cuối cùng Trần Bá Hào cười, khiến không khí sôi nổi trở lại.

Thịt nướng được lần lượt mang lên bàn, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Ôn Tự hứng khởi vươn tay định lấy một chai rượu trái cây, nhưng vừa chạm vào thì tay đã bị một bàn tay khác giữ lại và vô tình đẩy ra.

"Anh làm gì thế?" Ôn Tự không hiểu, nhìn Chu Liệt.

Cô không hiểu tại sao anh lại ngăn mình lấy rượu.

Chu Liệt nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Hai giây sau, anh nói: "Không tự biết mình sao?" Anh không muốn cô lại "làm loạn" ở bờ biển.

"Cái gì mà không tự biết mình?" Ôn Tự vẫn không hiểu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. Đôi tai cô lập tức ửng đỏ: "…Thế thì lấy cho em chai nước ngọt."

Cô nhớ lại cốc "On the Meadow" đêm nọ khi "lơ mơ tỉnh". Hình bóng Chu Tiểu Liệt lại lởn vởn trong đầu cô.

Nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, Chu Liệt khẽ cong môi, đưa cho cô một chai nước ngọt bằng thủy tinh mà không nói gì thêm.

Nhưng anh biết, chắc chắn Ôn Tự đang nhớ tới chuyện "say rượu làm loạn" hôm đó.

Ôn Tự nhận chai nước ngọt từ tay anh, không cam tâm nhìn chai rượu trái cây một lần nữa rồi bĩu môi.

Hoàng hôn, bờ biển, làm sao mà thiếu được chút men say?

Hoàng hôn vàng nhạt, chút say mơ màng, lại thêm giai điệu của Sunset Rollercoaster, bầu không khí mới thực sự hoàn hảo.

Cao Tầm thấy ánh mắt tiếc nuối của Ôn Tự liền nói với Chu Liệt: "Em gái muốn uống rượu, sao cậu lại ngăn cản người ta?" Nói rồi, anh với tay lấy một chai rượu, định đưa cho Ôn Tự.

Chu Liệt lại ra tay, lần này không phải ngăn Ôn Tự mà là ngăn Cao Tầm. Giọng anh lạnh nhạt: "Tửu lượng của cô ấy không tốt, còn cậu cũng đừng uống, chân cậu chưa khỏi đâu."

Cao Tầm: "…" Đáng lẽ anh không nên xen vào chuyện này.

Ôn Tự: "…" Tửu lượng kém thì kém, nhưng nói ra làm gì, cô còn muốn giữ mặt mũi cơ mà!

Thế là Cao Tầm và Ôn Tự chỉ đành uống nước ngọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!