Bạn ơi, từng thử cứu tôi chưa?
Bạn ơi, từng thử phê phán tôi chưa?
—"Người Bạn Tốt Nhất" – Trần Dịch Tấn
Chu Liệt rời khỏi phòng khi Ôn Tự đang nói chuyện điện thoại với Lộc Nhiên. Trước khi đi, anh bảo rằng sẽ xuống dưới ăn chút gì đó, còn hỏi cô có muốn ăn gì không để anh tiện mang lên.
Ôn Tự cũng không khách sáo, đọc luôn một danh sách món ăn.
Cuộc gọi với Lộc Nhiên thực ra chẳng có gì đặc biệt. Ôn Tự nghĩ rằng Lộc Nhiên gọi vào giữa đêm chắc chắn phải có chuyện quan trọng, nhưng khi hỏi, Lộc Nhiên chỉ cười bảo không có gì, chỉ là tối qua không ngủ được, nên nhớ cô.
Ôn Tự hỏi đi hỏi lại, nhưng câu trả lời vẫn như cũ.
Đến lúc sắp cúp máy, Ôn Tự không nhịn được mà hỏi thêm lần nữa: "Cậu chắc chắn là không có chuyện gì thật chứ?"
Lộc Nhiên cười: "Thật mà, thật sự chỉ là nhớ cậu thôi."
Giọng nói của Lộc Nhiên đầy vẻ vui vẻ, chẳng có chút gì khác thường.
"Được rồi." Ôn Tự thở dài, nhẹ giọng dặn dò: "Nhưng nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói ra nhé, đừng có tự mình chịu đựng, biết chưa?"
Lời dặn đi dặn lại ấy khiến tim Lộc Nhiên như được sưởi ấm, khóe mắt cô bạn không khỏi cay cay.
Lộc Nhiên mỉm cười: "Biết rồi mà."
Ôn Tự: "Vậy mình cúp đây."
"Ừ."
Cúp máy, Ôn Tự lại gọi video cho bà Trương, báo cáo về cuộc sống gần đây ở Hồng Kông, tiện thể hỏi thăm sức khỏe cô và "máy rút tiền" (ba cô), xem ông có uống thuốc đều không.
Bà Trương cười nói: "Đều tốt cả."
Ôn Tự cười tươi: "À đúng rồi bà Trương, ngày mai Nam Già bay sang Munich, con bảo cậu ấy mua tặng mẹ một chai nước hoa. Không phải sắp đến sinh nhật mẹ sao."
Khi nói chuyện với Lộc Nhiên, cô bật loa ngoài và tranh thủ xem nhóm chat. Thấy Nam Già vừa tag Bắc Tranh, bảo rằng ngày mai trưa sẽ bay tuyến Hồng Kông
-Munich.
Nam Già thường không nói chuyện riêng tư trong nhóm, nhưng những chuyện khác thì rất thích công khai ở đây.
"Cái con bé này." Bà Trương cười trách yêu.
"Mẹ vui trong lòng còn gì, khi nào con về con nấu ăn bù cho mẹ." Ôn Tự làm động tác gửi nụ hôn qua video.
Bà Trương cười tít mắt không khép được miệng.
Hai mẹ con tán gẫu thêm vài câu, rồi điện thoại của bà Trương vang lên. Là mấy chị bạn gọi rủ đi uống trà chiều.
Ôn Tự biết ý nói: "Bà Trương, mẹ bận thì cứ đi, con cúp đây. Yêu mẹ nha."
"Nhớ ăn đúng bữa đấy." Trước khi video bị cúp, bà Trương còn tranh thủ dặn dò.
Kết thúc cuộc gọi, Ôn Tự nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, sau đó lại nằm ườn lên giường, thả mình thành hình chữ đại, chờ Chu Liệt mang đồ ăn về.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng vang lên.
Ôn Tự biết chắc là Chu Liệt. Cô chậm rãi bò dậy như một chú ốc sên, lững thững đi ra mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!