Những nụ hôn thầm lặng tràn ngập tâm trí anh
— "Em Giấu Giếm, Tôi Che Đậy"
- Trần Bách Vũ
Lần này, Ôn Tự vẫn không hiểu: "Anh nói gì cơ?" Cô nói bằng tiếng Quảng Đông, cố bắt chước cách Chu Liệt nói hai từ đó.
Chu Liệt rút tay về, cười khẽ, rồi lại đặt lên môi Ôn Tự, nói: "Em tự mà hiểu."
Đôi mắt Ôn Tự hơi híp lại, chân mày nhíu nhíu, giọng điệu lười nhác: "Tay anh sao ướt thế này, khó chịu ghê, bỏ ra đi."
Chu Liệt nảy sinh lòng trêu chọc, cong môi cười: "Do em làm đấy."
Nói rồi, anh lại đưa tay qua, nhưng bị Ôn Tự ghét bỏ quay đầu né tránh, còn đẩy tay anh ra.
Nếu là trước đây, Chu Liệt chắc chắn sẽ không đùa kiểu này với cô. Nhưng giờ nhìn dáng vẻ không tỉnh táo của cô, thật sự đáng yêu đến cực điểm, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội trêu chọc này.
Anh lại cười khẽ, không để cô phản kháng, đưa tay xoay đầu cô lại, tay kia luồn qua kẽ tay cô, đan xen và nắm chặt. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh cắn nhẹ vào tai cô, giọng khàn khàn: "Uống rượu rồi lại càng bướng bỉnh hơn."
Anh còn chưa làm gì cô mà.
Xem ra lần này không cần phải dỗ dành trước nữa rồi.
Đôi mắt Ôn Tự mơ màng, chỉ cảm thấy cú cắn đó khiến cả người cô như mềm nhũn, vô thức ôm lấy cổ Chu Liệt, ngẩng mặt lên, hôn anh.
Nói chính xác hơn, cô đang liếm láp.
Ánh mắt Chu Liệt sầm xuống, cổ họng cũng căng thẳng theo. Anh nắm lấy cần cổ thon thả của Ôn Tự, kéo cô ra xa một chút.
Anh cười hỏi: "Ôn Tiểu Tự phải không?"
Nếu không nghe nhầm, vừa nãy trong điện thoại là gọi như vậy.
Lúc này, Ôn Tự chẳng khác nào chú mèo nhỏ mềm mại mắc lỗi bị anh túm lấy cổ, đôi mắt lim dim: "Hửm?"
Nhìn dáng vẻ say xỉn mềm mại này của cô, khóe miệng Chu Liệt không kìm được cong lên, để lộ nụ cười thoả mãn.
"Tửu lượng của em tệ thật đấy, Ôn Tiểu Tự." Anh trêu chọc.
"Gì chứ, tửu lượng của em đâu có tệ." Ôn Tự kéo giọng lè nhè, phẩy tay qua loa, sau đó lại níu lấy góc áo Chu Liệt, ngước đôi mắt mơ màng nhìn anh: "Em là Ôn Tiểu Tự, vậy anh là gì, Chu—"
"Chu Tiểu Liệt, ừm… Chu Tiểu Liệt." Cô ngốc nghếch cười hai tiếng: "Được đấy, Chu Tiểu Liệt, em thích."
Chu Tiểu Liệt?
Khóe miệng Chu Liệt co giật hai cái, ánh mắt trầm xuống, không nói hai lời cúi đầu chặn lấy miệng cô mèo nhỏ đang thích kêu linh tinh kia.
Chốc lát, chiếc đèn bàn trên đầu giường tắt ngấm, rèm cửa đã kéo kín che đi chút ánh sáng cuối cùng trong phòng, mọi thứ chìm vào bóng tối tuyệt đối.
Có thêm hơi men trợ lực, cô mèo nhỏ đêm nay không giống bình thường, lại hoang dại và nhiệt tình đến mức khiến ai đó điêu đứng.
Đang giữa chừng, cô mèo nhỏ bỗng bật khóc, miệng lẩm bẩm về những ấm ức phải chịu ở văn phòng luật sư, còn phàn nàn bị người ta đâm lén sau lưng…
Chu Liệt cũng kiên nhẫn dừng lại dỗ dành cô, lau nước mắt trên khoé mi cô, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng hôn vào khóe mắt ướt át ấy.
"Ngoan nào, không sao rồi."
Cô mèo nhỏ nức nở: "Rõ ràng vụ án đó là em phụ trách, chứng cứ cũng là em tổng hợp, anh ta dựa vào gì mà cướp mất… Quan trọng là sếp còn không quan tâm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!