Chương 30: Những Mảnh Vụn Của Phim Tiếng Quảng

Ký ức chói lóa, khó có thể gặp lại lần nữa— "Những Mảnh Vụn Của Phim Tiếng Quảng" – Eason.Ôn Tự chầm chậm dựa người vào lòng Chu Liệt, giọng nói mềm mại như kẹo bông: "Chu Liệt, em khó chịu đến mức muốn khóc rồi…"

Chu Liệt thở dài lần nữa, ngước mắt lên trời đầy bất lực: "Thế bây giờ phải làm sao? Anh phải làm gì thì em mới hết khó chịu?"

Cô gái này đúng là "khắc tinh" của anh.

Chơi trò nhập vai thì sợ ma, đi biển thì chuột rút, đến bar thì uống một ly đã gục. Rõ ràng yếu đuối như vậy mà vẫn thích chơi, thích đi, thích uống.

Ôn Tự làm ra vẻ trầm ngâm, như thật sự đang nghĩ xem Chu Liệt phải làm gì để cô không khó chịu nữa.

Vài giây sau, cô chu môi, ngước đầu nhìn anh. Trong tầm mắt chỉ thấy được đường nét gò má rõ ràng và chiếc cằm sắc lạnh của người đàn ông.

"Hôn một cái có khi sẽ hết thôi." Cô kéo nhẹ góc áo anh, giọng nói đầy nũng nịu.

Chu Liệt nhướng mày, lông mày khẽ giật: "Đừng làm loạn."

Không định để cô có cơ hội "say rượu làm càn" ngay trước cửa homestay, Chu Liệt không nói nhiều, vòng tay qua eo cô, nhấc cô lên và bước vào trong.

"Anh làm gì vậy!" Ôn Tự giãy giụa, bật ra tiếng phản đối.

"Em không muốn bế, em muốn được hôn, hôn một cái là hết khó chịu mà…"

"Im lặng."

Chu Liệt không nhịn được nữa, anh dừng lại, thả cô xuống. Nhưng thay vì bế kiểu công chúa, anh chọn cách khiến cô không thoải mái hơn: vác lên vai.

Ôn Tự lập tức cảm giác trời đất đảo lộn, hét lên kinh ngạc, tay chân bắt đầu vùng vẫy: "Thả em xuống, Chu Liệt, đồ xấu xa!"

"Đừng ồn ào."

Chu Liệt lạnh lùng, vung tay vỗ một cái lên mông cô.

Ôn Tự cảm thấy oan ức, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: "Anh đánh em… Chu Liệt, anh đánh em…"

Chu Liệt: "…"

Anh phớt lờ cô, bước nhanh hơn, vác cô đi thẳng vào bên trong.

Tiểu Diêu nghe thấy tiếng động, từ quầy lễ tân ngó ra xem thử, không ngờ lại chứng kiến cảnh Chu Liệt vác một Ôn Tự vừa gào vừa kêu bước vào.

"Anh Liệt…" Tiểu Diêu tròn mắt ngạc nhiên, đưa tay che miệng.

Chu Liệt chỉ gật đầu với cô, sau đó đi thẳng đến thang máy

Khi thang máy đóng lại, Ôn Tự lại tiếp tục lầm bầm: nào là muốn hôn, không muốn bế, anh xấu xa, anh làm em khó chịu, em muốn khóc…

Chu Liệt giả như không nghe thấy.

Mãi cho đến khi đưa cô vào phòng, anh không nhịn được nữa, ném cô lên giường, rồi lại vỗ vào mông cô một cái. Lần này tiếng vỗ vang hơn.

Ôn Tự thực sự bị chọc tức, hai mắt đỏ hoe, kéo lấy gối ném vào anh: "Anh bắt nạt em!"

Chu Liệt bật cười: "Thật muốn quay lại cảnh em say rượu làm loạn thế này, để ngày mai em xem lại mà tự ngẫm."

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Ôn Tự cảm thấy càng oan ức, nhìn anh với ánh mắt ai oán, giọng nói kéo dài như khóc: "…Hóa ra anh là người như vậy, em không thèm thích anh nữa."

Nói xong, cô lại kéo một chiếc gối khác ném về phía anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!