Dấu hiệu của tình yêu xuất hiện ngay từ giây đầu tiên gặp gỡ, Tôi biết mình đã tìm thấy đúng người.— "Chính Thức Bắt Đầu" – Trần Trác Hiền"Ngon, có thể cân nhắc." Trần Bá Hào cười nói.
Chu Liệt liếc nhìn anh ta, nói thẳng rằng Ôn Tự muốn tìm một hướng dẫn viên, bảo anh ta đi làm hướng dẫn cho cô.
Trần Bá Hào lắc đầu: "Sợ là không được, bạn gái tôi đến rồi, phải ở bên cô ấy."
Nghe vậy, Chu Liệt quay đầu liếc về phía nhà hàng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "A Tầm đâu?"
Người mà anh nhắc đến, A Tầm, chính là Cao Tầm – một trong những người góp vốn xây dựng homestay này, cũng là bạn thân của anh và Trần Bá Hào.
Trần Bá Hào lấy từ dưới quầy lễ tân ra một thanh chocolate, xé bao bì rồi ném vào miệng, sau đó mới trả lời rằng Cao Tầm tối qua đã bay đến Đông Thành, bạn gái anh ấy sắp đến sinh nhật.
Nhìn thấy Ôn Tự vừa đặt khay đồ ăn xuống rời khỏi nhà hàng, anh ta lại nói: "Không phải cậu đang rảnh sao?"
Chu Liệt mím môi, không trả lời, lại liếc về phía nhà hàng thêm vài giây, sau đó quay đi thẳng tới thang máy.
Ánh mắt của Trần Bá Hào dõi theo anh cho đến khi cửa thang máy khép lại, rồi mới nhìn sang Ôn Tự đang tiến lại gần.
Khi cô đến gần hơn, anh ta liền cười và nói thẳng: "Nghe nói cô đang tìm hướng dẫn viên?"
Trần Bá Hào vốn là người có thể trò chuyện với hầu hết khách nghỉ.
"Ừ." Ôn Tự gật đầu, cười đáp: "Vừa nãy là anh ấy nói với anh à?"
Về chuyện tối qua, cả hai đều không nhắc đến.
Biết cô đang nhắc đến Chu Liệt, Trần Bá Hào nói: "Thông thường công việc hướng dẫn viên ở đây là tôi đảm nhận, nhưng không may là dạo này tôi bận. Hay là thế này, chúng ta kết bạn WeChat, tôi gửi cho cô một hướng dẫn chi tiết về các địa điểm vui chơi?"
Ôn Tự đồng ý ngay.
Sau khi kết bạn thành công, không lâu sau cô đã nhận được thông tin chi tiết từ Trần Bá Hào.
Đặt điện thoại xuống, đúng lúc nhân viên lễ tân chuyên trách vừa ăn sáng xong quay lại, anh ta liền bảo với cô: "Cô cần gì thì cứ hỏi nhân viên lễ tân, nếu phòng thiếu đồ thì bấm dịch vụ quản gia là được."
Ôn Tự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Bá Hào lấy từ dưới quầy ra vài thanh chocolate, đưa cho cô với giọng điệu thoải mái:
"Ăn chút chocolate đi."
Ôn Tự do dự một chút, sau đó đưa tay chỉ lấy một thanh, xé vỏ và cho vào miệng. Hương vị khá ổn, không quá ngọt, mà cô vốn không thích đồ ngọt lắm.
Trần Bá Hào cười: "Lần đầu đến Hồng Kông à?"
Ôn Tự đáp một tiếng, cười rạng rỡ, rồi bất giác ghé sát vào, hạ giọng hỏi: "Tôi hỏi anh một câu được không?"
"Cứ hỏi."
"Anh lễ tân vừa rồi, anh ấy có người yêu chưa?"
Trần Bá Hào hơi sững người, sau đó cười, lắc đầu: "Chưa có."
"Nhưng mà nói thật, ai nói với cô cậu ấy là lễ tân?" Anh ta cười, không giấu được sự thích thú khi hỏi.
Ôn Tự đứng thẳng dậy, vẻ mặt ngơ ngác: "Không phải lễ tân sao?"
Trần Bá Hào cười lớn: "Phải, đúng là lễ tân."
Sau vài câu chuyện phiếm, Ôn Tự nhớ đến thời gian tập luyện thể dục, liền cầm thêm một thanh chocolate, cảm ơn anh ta rồi lên tầng hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!