"Đêm ấy ai đã cạn chén rượu, Vì thế mà ta nói nhiều hơn."— Xuân Thu – Trương Kính HiênSự bất ngờ của Ôn Tự không kéo dài lâu. Anh phục vụ người Ấn quay lại, lần này mang theo một bông hồng đỏ đặt trước mặt cô.
Cô hỏi: "Vì sao lại tặng tôi?"
Anh ta cười đáp: "Khách đến quán đều có."
Nghe vậy, Ôn Tự theo phản xạ liếc mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy trên bàn các vị khách khác cũng đều có một bông hồng, mỗi người một bông.
Cô mỉm cười, nói lời cảm ơn.
Anh phục vụ gật đầu, rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, Chu Liệt cũng từ nhà vệ sinh trở lại, tay áo vương chút hương khói thuốc. Vừa ngồi xuống, Ôn Tự đã nở một nụ cười nhẹ, hỏi anh: "Hóa ra quán bar này là của anh à?"
Chu Liệt hơi khựng lại, sau đó gật đầu, thong thả nói: "Ban đầu chỉ là một quán cà phê. Sau này A Tầm đề xuất mở thêm quán bar, tôi nghĩ kết hợp hai mô hình cũng hay."
Thực tế chứng minh, ý tưởng này rất thành công. Trong con phố sôi động của Lan Quế Phường, "Bán Tỉnh" trở thành một điểm nhấn khác biệt.
Không chỉ độc đáo về mô hình kinh doanh, quán còn mang đậm chất riêng trong thiết kế và không khí. Đặc biệt, mỗi vị khách đến quán đều nhận được một bông hồng tươi trong ngày.
Đó là một lời chúc phúc thầm lặng, mong mọi người nhận hoa đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Ôn Tự nhìn Chu Liệt, giọng đầy chân thành: "Em rất thích nơi này."
Không hiểu sao, câu "em rất thích" được nói ra trong ánh mắt thẳng thắn đó lại khiến Chu Liệt phải nghĩ nhiều. Cô thích quán, hay thích điều gì khác?
Anh hơi căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ đáp nhàn nhạt: "Ừm."
"Vậy ngoài mở homestay và quán này, anh còn mở thêm gì nữa không?" Ôn Tự nhấp một ngụm cocktail, sự tò mò hiện rõ trong ánh mắt.
Chu Liệt dựa vào ghế, ngón tay xoay chiếc bật lửa zippo màu đen nhám, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn về phía đôi tình nhân trẻ đang đùa giỡn dưới phố.
"Còn một tiệm tạp hóa và một quán chè."
"Tiệm tạp hóa? Bán những gì thế?" Ôn Tự càng hiếu kỳ hơn.
Chu Liệt nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định kể cho cô nghe.
Qua câu chuyện, Ôn Tự biết được tiệm tạp hóa của Chu Liệt nằm ở phố Vĩnh Lợi thuộc Thượng Hoàn. Cửa hàng rộng chừng 30m², trên các kệ hàng bày đủ loại đồ vật nhỏ xinh mang phong cách hoài cổ, xen lẫn những món đồ hiện đại và vật dụng hàng ngày mà giới trẻ yêu thích.
Còn về quán chè, Chu Liệt kể: "Bà nội anh rất thích ăn chè, thế nên anh mở quán chè là vì bà."
Vì được mở để dành cho bà, quán cũng mang tên bà, gọi là "Điểm Tâm Mai Phương".
Nhắc đến bà nội, giọng điệu của Chu Liệt bỗng chùng xuống.
Ôn Tự nhận ra ngay sự thay đổi, cô vội đặt ly cocktail sang một bên, nửa phần áy náy, nửa phần ăn năn, nói: "Xin lỗi anh, lại khiến anh nhớ đến bà rồi."
Chu Liệt lắc đầu, ánh mắt dịu đi: "Không sao đâu."
Hôm nay là ngày đầu tiên sau lễ thất tuần của bà anh.
Chu Liệt không phải kiểu người dễ chìm đắm trong đau buồn. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, bà anh ra đi trong vòng tay anh, với anh như vậy là đủ trọn vẹn rồi.
"Anh không uống gì à?" Ôn Tự cẩn thận hỏi.
Chu Liệt lại lắc đầu, giọng bình thản: "Còn phải lái xe. Anh chỉ cần ngồi đây cùng em là được."
Ôn Tự định nói có thể gọi tài xế hộ, nhưng nghĩ lại, cô đổi ý và mỉm cười: "Thôi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!