Chương 27: Nathan Road

"Lề phố đông người và xe cộ, Phồn hoa nơi đô thị, người say trong đêm náo nhiệt."— Nathan Road – Hồng Trác LậpĐến trưa, Chu Liệt lại quay về nhà xử lý một vài việc liên quan đến bà nội. Toàn là những chuyện lặt vặt, nhưng anh họ trong nhà nói rằng chỉ có ngồi xuống bàn bạc thì mọi việc mới xong được.

Trước khi rời khỏi nhà nghỉ, Chu Liệt còn nhắn tin cho Ôn Tự, như thể đang báo cáo hành trình của mình, kể rõ anh định đi đâu và làm gì.

Mãi đến khi mặt trời lặn, Ôn Tự mới nhận được tin nhắn tiếp theo của anh.

Anh hỏi cô có muốn đi đâu không, anh sẽ đưa cô đi.

Ôn Tự ngồi trên sân thượng, nhìn dòng tin nhắn ấy một lúc rồi bất giác nhếch môi, gõ ba chữ: "Lan Quế Phường".

Cô muốn có chút hơi men.

Muốn trải nghiệm vẻ đẹp về đêm của Hồng Kông trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Chu Liệt nhanh chóng trả lời: "Chuẩn bị đi, chờ em ở dưới."

Tin nhắn của anh lúc nào cũng ngắn gọn, không thừa một chữ.Dưới sảnh lễ tân.

Cao Tầm cầm chiếc mũ bảo hiểm xe phân khối lớn đầy phong cách, dựa người vào quầy lễ tân, giọng điệu lười nhác: "Sinh nhật A May, tôi đi Lan Quế Phường. Cậu muốn đi chung không? Lâu rồi không uống rượu với cậu."

Chu Liệt không thèm ngẩng đầu: "Không đi."

A May có ý với anh, anh không muốn qua đó rồi bị cô bám lấy. Là bạn bè, anh chỉ chuyển khoản với lời nhắn "Chúc mừng sinh nhật", còn việc tham dự thì thôi miễn.

Tiểu Diêu đứng bên cạnh nói: "Anh Tầm, sao anh không rủ em? Em cũng muốn uống rượu mà."

"Em là trẻ con, đi cái gì mà đi."

"Em không phải trẻ con!"

Cao Tầm bật cười, sau đó lại quay sang Chu Liệt: "Vậy tôi rủ A Hào đi cùng." Anh ta làm ra vẻ hiểu ý, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi thêm: "Thật sự không đi? Cả cô bé đó cũng không muốn đi?"

Vì lớn hơn Chu Liệt một tuổi, nhìn Ôn Tự có vẻ nhỏ hơn vài tuổi nữa, nên anh ta cứ gọi cô là "cô bé".

Chu Liệt đáp lạnh nhạt: "Không đi."

Cô bé muốn đi, nhưng chắc chắn không muốn đi chung với Cao Tầm và bọn họ, anh nghĩ thầm.

Cao Tầm giả vờ cười nhếch mép, lật mắt lên trời: "Không thú vị gì cả."

Nói rồi, anh ta đi lên lầu tìm Trần Bá Hào.

Nhưng Trần Bá Hào đang bận rộn làm bản vẽ thiết kế cho nhà nghỉ. Cao Tầm ở bên cạnh cứ ríu rít ồn ào, thậm chí còn học Kelly làm nũng, nắm lấy tay Trần Bá Hào lắc qua lắc lại, dùng tiếng phổ thông nửa đùa nửa thật: "Nếu anh không đi với tôi, tôi sẽ làm loạn lên đấy."

Kết quả, Trần Bá Hào dứt khoát đuổi anh ta ra khỏi phòng và đóng cửa lại một cách vô cùng phũ phàng.Trước giờ lên đèn, Ôn Tự đã chỉnh trang xong xuống lầu.

Cho buổi tối đến quán bar, cô chọn một chiếc áo yếm cổ chữ V in họa tiết đen trắng, hở lưng đầy quyến rũ, phối cùng chân váy lụa đen bất đối xứng. Cô tô môi đỏ rực theo phong cách cổ điển, tóc được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp cá mập, khoe trọn tấm lưng thon thả không chút mỡ thừa.

Khi Chu Liệt nhìn thấy cô, trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc.

Phải thừa nhận một người phụ nữ như cô hẳn đã có rất nhiều khách hàng hay đối tác mong muốn theo đuổi. Tự tin, xinh đẹp, phóng khoáng, lại còn có tính cách tốt, làm sao có thể thiếu người ngưỡng mộ.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh bất chợt dâng lên một cảm giác khó tả, giống như thứ thuộc về mình bị người khác cướp đi, khiến anh không vui.

Ôn Tự tiến đến gần, tự nhiên khoác tay anh, hơi ngẩng cằm, mỉm cười hỏi: "Tối nay đủ đẹp chưa?"

Cô mang một vẻ mặt chờ đợi lời khen.

Chu Liệt bật cười, giọng trầm thấp nói: "Rất đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!