Chương 25: Từng Khung Hình

"Quấn lấy tình yêu, chậm rãi bên nhau một khoảnh khắc, nhẹ nhàng một khoảnh khắc

Lại bắt lấy, bắt lấy tình yêu, định hình thành từng khung hình."

— "Từng Khung Hình" –  Vệ LanCánh cửa phòng khép hờ, Ôn Tự nhẹ nhàng đẩy vào. Trước hết, cô nghiêng đầu nhìn qua khe hở, rồi mới bước vào hẳn, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng không có ánh sáng mấy, chỉ có đèn hành lang và đèn trong phòng tắm đang bật.

"Chu Liệt?" Ôn Tự khẽ gọi.

"Ừ, anh đây." Giọng nói trầm thấp, nghe mệt mỏi, như tiếng mưa rả rích trong đêm.

Âm thanh phát ra từ phòng tắm.

Ôn Tự mím môi, bước tới cửa phòng tắm đang sáng đèn nhưng yên tĩnh, giơ tay gõ nhẹ, nói khẽ: "Anh đang tắm à…"

Cô chưa kịp nói hết, cửa phòng tắm liền mở ra.

Tim Ôn Tự khẽ loạn nhịp.

Trước mắt cô là Chu Liệt với nửa thân trên trần trụi. Những giọt nước vẫn nhỏ giọt từ mái tóc ngắn, nước đọng trên ngực cũng chưa được lau khô.

Một cảnh tượng… đẹp đến nao lòng.

Không, đầu óc cô có vấn đề à? Giờ mà còn lo ngắm cái gì đẹp hay không đẹp, nên quan tâm đến tâm trạng người ta thì hơn.

Chu Liệt cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi môi hơi hé mở của cô. Anh đột nhiên có ý nghĩ muốn đưa tay chạm vào. Nghĩ vậy, tay anh cũng làm thật. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm mại của cô.

"Chu Liệt…" Ôn Tự rõ ràng nuốt một ngụm nước bọt.

Chu Liệt không đáp, chỉ tiến lên một bước gần cô hơn.

Ôn Tự theo phản xạ lùi lại một bước. Anh lại bước tới, cho đến khi lưng cô tựa hẳn vào tường, không thể lùi thêm.

Cảm nhận được độ thô ráp từ đầu ngón tay anh, cơ thể Ôn Tự căng cứng. Cô vô thức nuốt nước bọt lần nữa.

Nếu cô có tô son đỏ, hẳn màu đỏ đó sẽ lưu lại trên ngón tay anh, khiến cảnh tượng này thêm vài phần mê hoặc.

"Anh định hôn em sao?" Cô bỗng hỏi.

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Ôn Tự bị Chu Liệt đối xử như vậy, lại còn bị một đôi mắt chan chứa tình ý nhìn chằm chằm.

Yết hầu Chu Liệt khẽ chuyển động, ánh mắt anh dời từ đôi môi cô lên đến đôi mắt, rồi lại trở về môi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Ừ." Anh khàn giọng đáp.

Nghe anh thừa nhận, Ôn Tự không kịp suy nghĩ, trực tiếp gạt tay anh ra, kéo cổ anh xuống, hơi nhón chân, dán môi mình lên môi anh.

Cơ thể Chu Liệt cứng đờ trong một thoáng, rồi nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, chuyển từ bị động sang chủ động, mạnh mẽ tách đôi môi cô, lấn sâu vào, tận hưởng vị ngọt mà anh đã không chạm tới suốt một tuần qua.

Lần này là vị bạc hà.

Cô hẳn vừa súc miệng chuẩn bị đi ngủ.

Nụ hôn này còn hơn cả những gì Ôn Tự tưởng tượng. Chu Liệt không chỉ hôn môi cô, mà còn hôn lên trán, lên chóp mũi, thậm chí nhẹ nhàng liếm qua vành tai đang nóng bừng của cô. Đôi khi anh mạnh mẽ, đôi khi lại dịu dàng cắn nhẹ và mơn trớn.

Đây không phải nụ hôn đơn thuần như trước, mà có chút dục vọng, nhưng cũng pha lẫn sự kiềm chế.

Trong sự hỗn loạn của nụ hôn này, Ôn Tự dần mất chính mình. Cô cảm giác như bị ném lên mây, lơ lửng giữa không trung, cảm giác nửa vời ấy khiến cô vừa khó chịu lại vừa khao khát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!