Chương 2: Gặp Được Rồi

Trải qua muôn ngàn biến hóa thời tiết,

Chưa bao giờ chia lìa.

Nỗi đau chẳng thể nhớ,

Trên đường ôm chặt lấy em,

Không hề biết thế nào là chia ly.

— "Gặp Được Rồi" MrVì ảnh hưởng từ phòng bên cạnh, Ôn Tự nằm trên giường chơi một ván Vương Giả Vinh Diệu mới ngủ được.

Cô không phải là người nghiện game, chỉ khi cảm thấy khó chịu mới chơi một chút để xả stress.

Khi tỉnh dậy, đồng hồ mới chỉ 7 giờ 30 sáng.

Ôn Tự vừa dụi mắt, vừa lười biếng bước ra ban công. Một luồng gió biển mát lạnh thổi qua khiến cô khoan khoái nhắm mắt lại, lồng ngực tràn ngập mùi vị mằn mặn của nước biển.

Đêm qua không mơ thấy gì, giấc ngủ của cô cũng rất sâu.

Cô đứng tựa vào lan can, ngắm nhìn những con sóng vỗ vào bãi đá khá lâu, sau đó mới quay vào phòng vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi, cô thay một bộ đồ thể thao thoải mái, chuẩn bị xuống ăn sáng. Trước khi đi, cô không quên chụp một bức ảnh phong cảnh biển, gửi cho Lộc Nhiên để chia sẻ buổi sáng đầu tiên ở Hồng Kông của mình.

Lý do cô chọn căn homestay bên vách núi này là vì nó chỉ cách bờ biển chưa đến 100m đi bộ. Từ phòng, cô có thể ngắm biển với góc nhìn 270 độ, bữa sáng có cả kiểu Trung lẫn Tây, lại còn có hồ bơi kiểu hang động ngay trên sân thượng. Vì thế, 2000 tệ một đêm, cô cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Ít nhất, nơi đây rất thư thái, đủ để cô có một kỳ nghỉ thực sự cho cả thân và tâm.

Vừa bước ra cửa, cô liền chạm mặt anh chàng "818" tối qua.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu xám, quần thể thao cũng màu xám, tóc ướt nhỏ giọt dán trên trán.

Có vẻ anh ta vừa tập thể dục xong, phần trên ướt đẫm, áo ba lỗ dính sát vào người, lộ rõ cơ bắp săn chắc trên ngực. Những đường nét cơ bắp trên tay anh ta đúng là đáng kinh ngạc, chưa kể đến chiếc quần thể thao màu xám đầy… nguy hiểm.

Ôn Tự vô thức nuốt nước bọt.

Trong lòng thầm tự mắng mình: "Đúng là không có cốt khí, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà."

Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này quả thực rất thu hút!

Hơn nữa, vẻ ngoài hiện tại của anh ta có một sức hấp dẫn giới tính mãnh liệt. Không, chính xác hơn, bản thân anh ta mang một sức hút đầy tính kích thích.

Chu Liệt nhìn thấy cô, ánh mắt khẽ lóe lên, lướt qua khuôn mặt mộc trắng hồng không trang điểm của cô, sau đó nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.

Ôn Tự định giơ tay chào lại, nhưng phát hiện anh dừng lại trước cửa phòng bên cạnh, gõ nhẹ lên cánh cửa.

Chờ một lúc, bên trong không có phản hồi.

"…"

Thấy vậy, Ôn Tự bất giác nghĩ đến tiếng động tối qua, mím môi rồi không nhịn được mà hỏi: "Tối qua… tiếng động từ phòng bên cạnh, chẳng lẽ là của các anh?"

Thôi xong, chắc là người ta đã có bạn gái rồi.

"Cái gì?" Chu Liệt quay lại nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.

Ánh sáng từ hành lang rọi vào, chiếu lên khuôn mặt anh, khiến các đường nét của anh mềm mại hơn một chút.

"…" Ôn Tự lại vô thức nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng lắc đầu, ho khẽ một tiếng: "Không có gì đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!