Chương 18: Ánh Nhìn Đầu Tiên

"Từ ánh nhìn đầu tiên đã bị thu hút…

Từ ánh nhìn đầu tiên đã rung động…"

— "Ánh Nhìn Đầu Tiên" –  Trần Khải ĐồngÔn Tự phải mất một chút công sức mới làm xong việc, thậm chí cô còn cảm thấy có chút ái ngại thay cho Chu Liệt. Cô cười khẽ, nói như bông đùa: "Chắc lần sau phải tìm thứ phù hợp hơn."

Chu Liệt không đáp, chỉ hơi hạ thấp hơi thở, âm trầm hơn.

Sau đó, Ôn Tự gần như muốn khóc, chỉ biết quay đầu, úp mặt vào gối để che giấu những tiếng thổn thức khẽ khàng.

Cô nghĩ, có lẽ sau này cần nhắc nhở khách sạn cải thiện khả năng cách âm. Hoặc cũng có thể là do cách âm phòng đã tốt, chỉ là đêm hôm trước Kelly phát ra âm thanh quá lớn.

Đêm đã về khuya. Ôn Tự nằm ngửa trên giường, làn da trắng ngần phủ một lớp mồ hôi mỏng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ kính, mái tóc dài rối tung xõa trên gối.

Giờ đây, cô không còn thấy đói nữa, ngược lại có chút buồn ngủ.

Chu Liệt, con người này, đúng như cái tên của anh – "Liệt", mạnh mẽ và mãnh liệt.

Anh giống như một ly rượu mạnh nồng nàn. Mà cô, lại thích rượu mạnh. Anh càng mạnh, cô càng yêu thích, càng say đắm.

Còn chiếc bánh nằm trên kệ ở góc phòng, trong chiếc hộp được đóng gói tinh tế, giờ đây chẳng ai thèm đoái hoài đến.

"Muốn uống nước không?"

Trong ánh sáng mờ mờ, Ôn Tự thấy Chu Liệt chống tay bên người cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cô.

Giọng Ôn Tự khàn khàn: "Muốn."

Chu Liệt đứng dậy, bước đến tủ, lấy một chai nước khoáng VOSS chưa mở đưa cho cô.

Ôn Tự cầm lấy, uống khoảng một phần ba.

"Anh định đi à?" Cô đặt chai nước lên tủ đầu giường, đột nhiên hỏi.

"Em muốn anh đi không?"

"Cũng được."

"Vậy thì không đi." Chu Liệt trả lời.

Chẳng phải họ đã đồng ý "yêu tạm thời" sao? Nếu đi bây giờ, chẳng khác nào bỏ đi ngay sau khi hưởng thụ. Nếu còn để lại tiền, thì chẳng khác gì…

Ôn Tự cười khẽ, không nói gì thêm, nằm lại xuống giường.

Biết cô mệt, Chu Liệt cũng không định quấy rầy. Anh chẳng buồn hút thuốc sau chuyện ấy mà nằm xuống cạnh cô.

Ôn Tự nghiêng người, nhìn góc nghiêng gương mặt anh.

Sau một lúc, cô hỏi: "Anh ba mươi rồi nhỉ, gia đình không thúc giục kết hôn sao?"

Chu Liệt mở mắt, im lặng một lúc, rồi đáp: "Có, nhưng không tìm được người phù hợp, anh không muốn miễn cưỡng."

Sao lại không bị thúc giục cho được. Bình thường mẹ anh liên tục gọi điện, nhắn tin, gửi ảnh, thậm chí còn giới thiệu danh thiếp.

Anh hiểu, cha mẹ nào cũng muốn con cái đến tuổi thì lập gia đình, rồi có cháu bế bồng.

Ôn Tự lại hỏi: "Hay là anh toàn hẹn hò ngắn hạn? Kiểu như chúng ta bây giờ."

Giọng điệu của cô rất thản nhiên, không lẫn nhiều cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!