Hãy thử yêu một nửa.
— "Yêu một nửa" – Trần Bách VũChu Liệt quay người lại, ánh mắt sâu thẳm chiếu thẳng vào đôi mắt cô.
Dưới ánh đèn hành lang dịu dàng và ấm áp, người phụ nữ đứng đó, mái tóc buộc lỏng, hơi rối nhưng đầy cuốn hút. Đôi mắt biết cười nhìn anh, ánh mắt như biết nói, tựa hồ chất chứa ngàn lời.
Cô không nói gì, nhưng dường như đã nói hết mọi thứ.
Chu Liệt khẽ cong môi: "Anh nghĩ nên nói "chúc ngủ ngon" thôi."
Ôn Tự mỉm cười, giơ chiếc bánh trên tay lên, đáp: "Dường như em vẫn chưa đói lắm, phải tiêu hóa bữa tối cách đây một giờ đã."
Ý tứ trong câu nói không thể rõ ràng hơn. Chu Liệt hiểu ngay.
Rất nhanh sau đó, một tiếng đóng cửa vang lên khá mạnh. Anh đã bước vào phòng.
"Anh nhẹ tay chút." Ôn Tự nở nụ cười, nửa như trách móc.
Câu nói vừa dứt, cô đã bị anh kéo vào vòng tay. Chiếc bánh trên tay cũng bị anh lấy đi, đặt lên chiếc tủ gần đó. Không nói một lời, anh cúi đầu, lập tức hôn cô.
Ôn Tự khẽ cong môi, nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn đó.
Nụ hôn kéo dài khoảng một phút, đến khi cô bắt đầu cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ, Chu Liệt mới chậm rãi rời khỏi, nhẹ nhàng gỡ một tay cô ra và đan các ngón tay vào nhau, mười ngón siết chặt.
"Lần sau, có thể nói thẳng ra." Anh dùng ngón trỏ tay kia vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Ôn Tự giả vờ không hiểu, cười hỏi: "Nói thẳng chuyện gì cơ?"
Chu Liệt nhìn cô, ánh mắt sắc sảo. Một lát sau, anh buông tay khỏi eo cô, nhưng lại đặt lên đôi môi cô, dùng đầu ngón tay ấm áp mơn man đôi môi mềm mại ấy. Giọng anh trầm thấp, quyến rũ: "Muốn gì thì nói thẳng. Anh có thể thỏa mãn em."
Thật ra, ngay cả khi nói ra điều này, anh cũng không chắc liệu là anh thỏa mãn cô hay cô thỏa mãn anh.
Ôn Tự làm vẻ ngại ngùng, cắn nhẹ môi, cười khẽ: "Không phải chúc ngủ ngon sao?"
Chu Liệt bật cười. Người phụ nữ này.
"Được thôi, chúc ngủ ngon." Anh nói với vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa giễu cợt.
Nói xong, anh bất ngờ buông cô ra, quay lưng định rời đi.
Nhưng Ôn Tự đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của anh, kéo anh lại, rồi kiễng chân, chủ động hôn lên môi anh.
Chỉ một giây sau, cô lùi lại, dùng ánh mắt đầy ý nhị nhìn anh: "Có chuyện này muốn bàn với anh."
"Chuyện gì?"
"Anh có muốn thử yêu theo cách mới không?"
"Ý em là gì?"
Với lối suy nghĩ đầy sáng tạo của Ôn Tự, Chu Liệt hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Yêu theo cách mới? Ý cô là gì?
Ôn Tự khẽ nâng đuôi mắt, dùng ngón tay móc lấy ngón tay anh, giọng nhẹ nhàng: "Quan hệ "bạn giường" không tốt lắm. Hay là chúng ta thử yêu ngắn hạn đi?"
Từ sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữa họ được mặc định là "bạn giường," nhưng Ôn Tự không thích cụm từ đó.
Chu Liệt nhìn cô, im lặng.
"Yêu không?" Ôn Tự hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!