"Ôm chặt lấy cảm giác và nhiệt độ này,
Để những ngày tháng sau đó, vẫn đủ dư vị mà hồi tưởng."
— "Thời Gian Không Còn Sớm" – MC Trương Thiên PhúChu Liệt kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt khó đoán.
"Ừm?" Ôn Tự thấy anh không trả lời, lại lên tiếng.
Chu Liệt chậm rãi nhả một vòng khói, như đang suy tính xem lời cô nói có bao nhiêu phần nghiêm túc, bao nhiêu phần chỉ đùa vui.
Một lúc sau, anh nói: "Sợ em giữa chừng lại chùn bước."
Cứ khiêu khích anh, nhưng đến lúc anh đáp lại thì lại e dè, như thế mãi đúng là dễ làm người khác mất hứng, và cũng rất dễ…
Ôn Tự bật cười, nhướng mày: "Nếu mọi chỉ số đều ổn, trang bị cũng đầy đủ, vậy thì em chẳng có gì phải sợ."
Cười chết mất, lúc này mà rút lui thì thật chẳng hợp lý.
Đã hôn rồi, cũng đã chạm rồi, làm gì có chuyện quay lại đắp chăn ngủ? Hơn nữa, hôn với anh, đúng là cảm giác không tệ chút nào.
Chu Liệt nghe xong cũng khẽ cười một tiếng.
Anh dụi điếu thuốc trong gạt tàn trên bàn trà, đứng dậy, rồi thản nhiên cởi phăng áo ném lên ghế sofa.
Động tác gọn gàng, dứt khoát.
Ôn Tự nhìn người đàn ông để trần phần thân trên, lén nuốt nước bọt.
Chết mất thôi, cơ bụng của anh ấy đẹp quá! Trong căn phòng tràn ngập hơi thở mờ ám này, sự quyến rũ gần như muốn tràn ra ngoài.
Mặc dù không phải là tám múi như cô từng nghĩ, nhưng sáu múi lại vừa vặn hơn, nhìn không bị rối mắt. Về điểm này, cô và Lộc Nhiên đều đồng tình.
Dưới ánh mắt trần trụi của cô, Chu Liệt bắt đầu tháo dây thắt lưng quần.
Ôn Tự chớp chớp mắt, chờ đợi bước tiếp theo của anh.
Nhưng trái với mong muốn của cô, Chu Liệt không làm ngay, mà lại đi chân trần tiến về phía cô.
Ôn Tự vô thức nín thở.
Chu Liệt không nói một lời, bước lên, nhẹ nhàng bế cô lên và đưa trở lại ghế sofa.
Hành động bất ngờ này khiến Ôn Tự hơi ngơ ngác. Lúc cô vừa rơi xuống ghế, định mở miệng nói gì đó, thì Chu Liệt, như đoán được cô sắp líu lo, cúi xuống, hôn cô thật sâu.
"Ưm…" Ôn Tự khẽ chống cự trong chốc lát, rồi nhắm mắt lại.
Không ổn rồi, người đàn ông này thật sự quá giỏi hôn.
Hơi thở của anh vẫn là mùi cà phê mà cô thích.
Cảm nhận được cô bắt đầu thư giãn, Chu Liệt nhân cơ hội đó lần nữa tách môi cô ra, tiến sâu vào trong, tự do khám phá hương vị nơi cô.
Nụ hôn đến lúc vừa đủ, Ôn Tự cuối cùng ngửa cổ đáp lại anh. Dưới những cái chạm khẽ nơi chóp mũi, cô không kiềm được mà phát ra âm thanh, vang bên tai Chu Liệt.
Cơ thể Chu Liệt thoáng cứng lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh, dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng, càng trở nên đen tối.
Anh giữ chặt gáy Ôn Tự, mút mạnh một lần, sau đó lùi ra.
Giọng anh trầm khàn: "Bước tiếp theo là gì, anh nghĩ em hiểu rõ. Nếu bây giờ em muốn dừng lại, anh sẽ tôn trọng. Nhưng nếu đã bắt đầu bước đó, thì giữa chừng bảo dừng, anh sẽ không dừng đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!