Chương 11: E 2 Me

Khi sự mê đắm xói mòn lý trí, một tiếng gọi lên tiếng. Không ai có thể kháng cự được, đôi môi đỏ mọng đang nũng nịu.— "e 2 Me" – Lâm Phong419, For One Night, tình một đêm. Làm gì có căn phòng 419 nào ở nhà nghỉ, gợi ý rõ ràng đến mức đó mà. Cái từ này, anh đã nghe đến phát ngấy từ miệng của Trần Bá Hào và Cao Tầm rồi.

"Gì cơ?" Ôn Tự nghi ngờ tai mình nghe nhầm. "…Anh vừa nói gì?"

Anh vừa nói tối nay cho cô cơ hội… ngủ với anh?

Không phải chứ? Hạnh phúc đến cũng bất ngờ quá rồi.

Trong lúc cô còn đang nghi ngờ tai mình có vấn đề, Chu Liệt bất ngờ đưa tay kéo cô lại gần, cúi xuống thì thầm bên tai cô.

Giọng khàn khàn trả lời, "Nói là cho em cơ hội ngủ với tôi."

"…" Nhịp thở của Ôn Tự lập tức rối loạn.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào vành tai cô, một cảm giác tê dại chạy thẳng đến các đầu dây thần kinh. Còn hơi thở gần gũi ấy mang theo mùi cà phê đậm đặc, xộc thẳng vào khứu giác cô, khiến cô suýt chút nữa đứng không vững.

Chu Liệt dường như nhận ra chút biến động của cô, cố tình bật ra một tiếng cười khẽ bên tai, rồi thản nhiên đứng thẳng người lại, giữ khoảng cách.

Đúng lúc có vài vị khách cầm đèn pin đi ngang qua, Ôn Tự nhờ ánh sáng đó mà nhìn rõ được nụ cười đầy ý vị của Chu Liệt khi anh nhìn cô, như thể đang nói: "Không phải em muốn ngủ với tôi sao? Sao tôi mới tới gần một chút mà em đã luống cuống rồi?"

Không được, không thể nhịn được! Tuyệt đối không thể nhịn!

Cô nở nụ cười, cố hít sâu một hơi, làm ra vẻ rất bình tĩnh.

"Được thôi, đúng lúc mất điện. Phòng anh hay phòng em?" Cô cười hỏi.

Chu Liệt cũng nhờ ánh sáng lờ mờ của đèn pin mà trông thấy khóe môi cô hơi nhếch lên, không nhịn được khẽ cười, "Dám sao?"

Ôn Tự nhướng mày bước tới, "Có gì mà không dám? Chỉ sợ anh không được thôi."

Câu nói này khiến khóe môi Chu Liệt, ban đầu chỉ nhếch nhẹ, giờ cười càng sâu, thậm chí có chút bất lực mà bật cười thành tiếng.

Không đáp lời Ôn Tự, anh trực tiếp đưa tay kéo lấy cổ tay thon gọn của cô, dắt cô đi thẳng về phía cầu thang.

Đi được vài bước, anh mới lên tiếng đáp lời cô, "Em tự trải nghiệm không phải sẽ có kết luận sao."

Được hay không, vậy thì trải nghiệm rồi hãy nói.

Lời của anh vừa lọt vào tai, mặt Ôn Tự lập tức nóng bừng. Nếu không phải mất điện, cô đoán Chu Liệt đã nhìn thấy mặt cô đỏ lên, có khi còn nhân cơ hội trêu cô thêm vài câu.

Đi trước họ là vài vị khách, có lẽ do bản năng thích hóng chuyện của con người, nghe được câu nói của Chu Liệt, họ đồng loạt quay đầu nhìn hai người, tự dưng lại cảm nhận được chút không khí kỳ lạ.

Chu Liệt dường như chẳng để tâm đến mấy người đang cầm điện thoại soi đèn đi lên cầu thang, chỉ một mạch kéo Ôn Tự về phía phòng mình.

Ôn Tự nghĩ anh sẽ mở cửa, không nói hai lời mà ép cô dựa vào cửa rồi hôn tới tấp, nhưng Chu Liệt bất ngờ buông tay cô ra, dừng bước, quay lại nhìn cô.

Trong hành lang mờ tối, cô đối diện với ánh mắt đen láy của anh. "…Gì vậy, anh chùn bước rồi?"

Giọng cô rõ ràng có chút run rẩy.

Phòng của Chu Liệt nằm ở góc cuối, ngay bên cửa sổ. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên gương mặt anh lúc này có chút trầm tư, chút do dự, và cả một chút kiềm chế.

Anh nhìn Ôn Tự một lúc, như thể vừa đưa ra quyết định gì đó. Bất chợt, anh lại kéo cổ tay cô, bước nhanh về phía cầu thang, rồi lại buông tay cô ra lần nữa.

Ôn Tự bối rối, nhất thời không hiểu Chu Liệt rốt cuộc muốn làm gì.

"Anh…"

"Giờ em quay về phòng mình vẫn còn kịp." Chu Liệt trầm giọng ngắt lời cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!