"Khó nhìn thấu ánh mắt đầy mờ ám này
Tình hay yêu, vay mượn để lấp đầy một đêm
Cuối cùng cũng phải trả lại, hà cớ gì tham lam quá mức."
— "Mơ Hồ" – Vương PhiAnh hít sâu, nghiến răng: "…Có thể buông ra chưa?"
Giọng anh trầm thấp, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế.
Ôn Tự gượng cười, buông tay anh ra, sau đó lập tức lùi lại một chút.
Chỉ đúng một chút, chỉ một chút mà thôi.
Chu Liệt cúi mắt, nhìn người phụ nữ dưới ánh sáng yếu ớt, đường nét mờ nhòa. Anh lại hít một hơi sâu nữa, cố dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng.
Rồi anh cất lời: "Rõ ràng là sợ, vậy mà còn mạnh miệng."
"Anh thử bị dọa ngay trước mặt đi xem!" Ôn Tự cãi lại. "Nếu anh không hét lên, thì em mặc kệ anh thích nói gì thì nói."
Lời lẽ và giọng điệu của cô nghe không khác gì trẻ con đang cãi nhau.
Chu Liệt nghe thế khẽ cười nhạt.
Dù ánh sáng rất yếu, anh vẫn cảm nhận được ánh mắt không phục của cô đang trừng trừng nhìn mình.
Bỗng nhiên muốn chọc ghẹo cô một chút. Anh cúi xuống, ghé sát cô, giọng cười cợt: "Không sợ thật à? Vậy tự mình qua bên tủ quần áo tìm tiếp đi. Lúc nãy vẫn chưa lục xong mà?"
Khoảng cách gần khiến anh ngửi rõ hương trà thoang thoảng trên người cô, mùi thơm thanh mát nhưng lại có chút trầm lắng và mời gọi, tạo cảm giác như đang ve vãn.
Ôn Tự cứng người: "…"
Cô thật sự cạn lời.
"Không dám à? Hóa ra luật sư Ôn chỉ có gan đến vậy thôi." Chu Liệt nhếch môi cười nhạt, ánh mắt thoáng qua chút tinh quái.
Việc anh biết cô họ Ôn là nhờ tin nhắn chiều nay. Ôn Tự nói rằng cô đã biết tên anh, cũng tự giới thiệu mình tên Ôn Tự.
"Đừng khích em. Nếu em lại bị dọa, không biết chừng em sẽ cào anh một trận nữa." Ôn Tự nghiến răng, cười gượng đáp trả.
Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Mặc dù… giọng anh trầm thấp, mang theo nụ cười đầy ẩn ý, gọi cô là "luật sư Ôn" thật sự quá đỗi mờ ám!
Chu Liệt im lặng vài giây, bất ngờ bật cười nhưng không nói thêm gì. Anh quay người, tiếp tục tìm kiếm chứng cứ.
Ôn Tự lén liếc về phía tủ quần áo. Dù không còn động tĩnh gì, cô vẫn vô thức tiến sát lại gần Chu Liệt hơn.
Thế là cô theo sát anh, lục lọi nhiều chỗ trong phòng.
Cứ tưởng sẽ không còn NPC nào xuất hiện nữa, nhưng khi cả hai đang tìm chứng cứ ở cạnh giường, cánh cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh.
Cộp cộp cộp —
Ôn Tự giật bắn mình, hét toáng lên: "Chết tiệt!"
Ngay giây sau, cô sợ hãi nép sát vào người Chu Liệt.
Cô quay lưng về phía anh, cúi người tựa hẳn vào lồng ngực anh. Chu Liệt vừa định nói thì cánh cửa lại bị đập mạnh thêm vài cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!