Chăn ướt lại hạ thêm vài độ
Nếu có kéo giật, ắt phải đối mặt với những điều tồi tệ nhất
— "Chỉ Dành Cho Người Lớn"
- MC Trương Thiên Phú"Giờ này mới dậy à?"
Trần Bá Hào vừa từ ngoài trở về, thấy Chu Liệt với vẻ mặt mệt mỏi, không nhịn được lại hỏi: "Đêm qua không ngủ ngon à? Trông cậu chẳng có chút sức sống, làm gì thế?"
Chu Liệt đưa tay xoa sống mũi, không trả lời, chỉ lắc đầu, rồi vượt qua Trần Bá Hào, đi thẳng ra cửa.
Anh cần hít thở chút không khí trong lành bên ngoài, không khí trong phòng hơi ngột ngạt.
Trần Bá Hào không hỏi thêm, ánh mắt dời khỏi bóng lưng Chu Liệt, chuyển sang Ôn Tự.
"Anh Trần, anh ăn trưa chưa?" Ôn Tự mỉm cười hỏi.
Trần Bá Hào cũng cười, nói vừa ăn xong, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Ôn Tự cười, "Lên với bạn gái hả?"
Phải nói, từ lúc đến đây, cô chưa gặp bạn gái của Trần Bá Hào, chỉ sáng qua nghe thấy giọng từ hành lang. Nhưng mà thật lòng, bạn gái anh ấy gọi tên nghe cũng đặc biệt thật.
Trần Bá Hào nhướng mày, dùng một nụ cười để trả lời câu hỏi của cô.
Ôn Tự thức thời không nói thêm, dừng cuộc trò chuyện, rồi cũng đi ra cửa.
Bên ngoài homestay trời đang mưa lất phất, cả bầu trời bị mây đen bao phủ, rõ ràng mới giữa trưa mà cứ ngỡ như chạng vạng.
Đài khí tượng dự báo tối nay bão sẽ đổ bộ, sức gió dự kiến đạt cấp 8-10.
"Gió lớn thật đấy."
Chu Liệt đang cúi người che gió để châm thuốc, động tác khựng lại khi nghe giọng nói của người phụ nữ vừa đến bên cạnh mình. Anh liếc nhìn cô qua khóe mắt, rít nhẹ một hơi thuốc, nhả khói ra thật chậm.
"Đã đóng kín cửa sổ chưa?" Anh bất chợt hỏi.
Ôn Tự gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng cười: "Ông chủ Chu, anh ăn trưa chưa? Muốn cùng ăn không?"
Chu Liệt nghe vậy không từ chối ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như cười như không.
Ôn Tự đối diện thẳng với ánh nhìn của anh, đôi mắt cong lên, "Sao thế? Chẳng lẽ ông chủ Chu sợ ăn cơm với em à?"
Giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.
Chu Liệt hơi nheo mắt, vẫn không nói gì, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Người phụ nữ này đúng là biết cách nắm bắt.
Vậy thì chiều theo ý cô đi.
Gỡ điếu thuốc khỏi môi, Chu Liệt nói: "Sợ gì chứ. Đi thôi."
Nói rồi, anh quay người đi vào homestay, tiện tay dập điếu thuốc vào gạt tàn trên quầy lễ tân.
Khi Ôn Tự bước vào, anh đã rảo bước về phía nhà ăn.
Chu Liệt chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở góc phòng. Ôn Tự vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!