Một câu hỏi thăm đơn giản của em, Gây nên bao phiền muộn trong tôi.— "Hỏi Thăm" – AGANgười đẹp thì gọi là "thả thính," còn kiểu như thế này thì chỉ là quấy rối thôi.
Ôn Tự vội vã rời khỏi quán cà phê, về đến phòng cũng mới chỉ chín giờ tối.
Cô thừa nhận con người đôi khi rất thiên vị. Không còn cách nào khác, đối với những thứ đẹp đẽ, họ luôn muốn dành chút ưu ái.
Vừa nằm được vài phút, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ.
Ôn Tự nghe tiếng liền ngồi dậy từ trên giường, lòng đầy nghi ngờ, hỏi: "Ai vậy?"
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng của Trần Bá Hào. Anh nhắc cô nhớ đóng chặt cửa sổ, nửa đêm có thể sẽ có mưa bão.
Không phải yêu ma quỷ quái gì gõ cửa, Ôn Tự mới thở phào nhẹ nhõm, đáp lại một tiếng.
Nghe cô trả lời, Trần Bá Hào lại đi gõ cửa các phòng khác, lần lượt nhắc mọi người nhớ đóng cửa sổ.
Anh tình cờ ở cùng tầng này với bạn gái, nên nhận nhiệm vụ nhắc nhở khách thuê trên tầng. Khách thuê homestay thường được thêm vào nhóm WeChat, nhưng không thể đảm bảo ai cũng để ý tin nhắn. Vì vậy, để chắc chắn, vẫn là trực tiếp gõ cửa thì hơn.
Đang định xuống giường đóng cửa sổ, trong đầu Ôn Tự bỗng lóe lên một ý nghĩ. Cô không nói hai lời, mở cửa chạy ra ngoài, gọi Trần Bá Hào lúc đó đang chuẩn bị gõ cửa phòng tiếp theo.
Trần Bá Hào quay đầu lại nhìn, hỏi: "Có việc gì à?"
Ôn Tự cười, vẫy tay ra hiệu anh lại gần.
"Qua đây chút nào."
Trần Bá Hào tò mò bước lại.
Thấy anh đến gần, Ôn Tự cười tự nhiên: "Tôi mạn phép hỏi chút, anh có thể cho tôi xin WeChat của ông chủ Chu được không? Anh xem, anh cũng bận rộn, tôi có gì cứ hỏi thẳng anh ấy cho tiện."
Ừm, lý do này chắc khó mà từ chối nhỉ.
Dưới tầng anh ấy có nói, có gì thì cứ hỏi, nhưng lại không để lại WeChat. Chẳng lẽ cứ phải chạy xuống phòng anh ấy mãi? Nhỡ anh ấy không có ở đó thì sao?
Ấn tượng về cô gái xinh đẹp trước mắt vẫn còn rõ nét, cuộc đối thoại ở quầy lễ tân sáng nay cũng in sâu trong đầu. Trần Bá Hào mỉm cười: "Tất nhiên là được."
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra từ túi, mở WeChat, chuyển danh thiếp WeChat của Chu Liệt cho Ôn Tự.
Là người lớn cả rồi, anh sao không hiểu ý cô.
Huống hồ, đây không phải lần đầu anh gặp chuyện thế này. Thêm WeChat cũng bình thường thôi, chỉ là không biết cô có "nằm yên" dưới danh sách bạn bè của Chu Liệt không. Theo anh biết, Chu Liệt chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến nơi đây, còn chuyện riêng tư thì không bao giờ động đến.
"Cảm ơn anh nhé." Ôn Tự thấy anh đã gửi qua.
"Không có gì."
Khép cửa phòng lại, Ôn Tự lập tức cầm điện thoại trên giường, mở danh thiếp mà Trần Bá Hào vừa chuyển, thêm bạn bè.
Sau đó, tâm trạng phấn khởi, cô lên sân thượng hóng gió biển.
Trước khi đóng cửa sổ, cô đứng trên sân thượng nhìn ra mặt biển tĩnh lặng hồi lâu. Cô biết sự yên ả này là dấu hiệu của cơn bão sắp đến. Chỉ mong khi đó gió đừng quá dữ dội. Nhưng nói thật, cô lại có chút mong chờ trận cuồng phong này.
Có lẽ do trời mưa, đêm qua Ôn Tự ngủ rất ngon. Cô vốn có thói quen dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng hôm nay khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Bên tai là tiếng gió rít gào, ngoài cửa sổ không kéo rèm, bầu trời đen kịt như mực. Dù cửa sổ đã đóng chặt, Ôn Tự vẫn cảm nhận được sức mạnh hung dữ của cơn bão.
Cô theo thói quen, thò tay dưới gối lấy điện thoại, mở WeChat. Đập vào mắt là tin nhắn từ người được cô ghim đầu danh bạ với ghi chú: "ATM".
Là bố cô, Ôn Hy Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!