Có dự cảm sẽ yêu anh.
— "Sự Cần Thiết Của Hẹn Hò Kiểu Cổ Điển" – MC Trương Thiên PhúTrong quán cà phê mang phong cách wabi
-sabi, hòa quyện cùng hương vị đậm chất cổ điển, giọng ca Quảng Đông đầy cảm xúc vang lên, quyện lấy tiếng nói trầm ấm, đầy ẩn ý của người đàn ông. Một nỗi xao xuyến lặng lẽ lan tỏa trong không gian.
Nhiệt độ ở vành tai Ôn Tự gần như sắp bốc cháy. Cô nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng không ngờ, người đàn ông bất ngờ nghiêng đầu lại gần, thì thầm bên tai cô: "Ngại rồi à?"
Ôn Tự bỗng nghẹn lại, hơi thở như dừng một nhịp, cứng miệng đáp: "…Em không có."
"Vậy tai em đỏ gì thế?" Chu Liệt bật cười trầm thấp, hơi thở phả nhẹ bên tai cô, rồi nói tiếp:
"Còn nữa, má hồng cũng đẹp lắm."
Ôn Tự: "!…"
Cô hiểu ý anh ta rồi!
Là ám chỉ rằng mặt cô cũng đỏ.
Chu Liệt lại khẽ cười, sau đó buông cổ tay cô, ngồi thẳng dậy, thong thả cầm ly cà phê lạnh đã uống được một phần ba lên nhấp một ngụm. Đặt ly xuống, anh ngậm một điếu thuốc.
Vốn dĩ tắm xong định xuống uống ly cà phê rồi lên lại, ai ngờ lại tự chuốc phiền phức vào mình.
Cảm giác nóng bừng trên người Ôn Tự dần tan đi. Cô liếc nhìn anh, cũng ngồi thẳng lại.
Khi cầm ly cà phê lên, vừa ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt tò mò đầy "bát quái" của nhân viên quầy bar đã đứng xem từ lâu.
"…" Cô khẽ ho, rồi lên tiếng: "Cho tôi thêm một phần tiramisu."
Trời ạ, cô thật sự có chút mất kiểm soát rồi. May mà không uống rượu, nếu không chẳng biết chừng sẽ làm gì anh nữa.
Nhân viên quầy bar nhanh chóng liếc qua Chu Liệt, người đang cúi đầu xem điện thoại, rồi gật đầu đáp lời.
Thực ra, khách trong homestay thường xuyên trò chuyện với họ, thậm chí xem họ như nơi trút bầu tâm sự, họ vốn đã quen. Nhưng vị khách đang trò chuyện với ông chủ này, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Vì cảm giác giữa hai người họ thật sự khiến người khác không thể nói rõ được.
Ôn Tự cúi đầu nhìn mép ly, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ ra một chủ đề mới, cô không quay đầu nhìn anh, mà nói: "Hồng Kông sắp có bão phải không?"
"Ừ, chắc trong hai ngày tới." Chu Liệt đáp.
Cả hai như thể không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra.
Nhưng qua chuyện này, Chu Liệt xem như đã nhận ra, người phụ nữ bên cạnh này đúng là kiểu chỉ giỏi mạnh miệng. Thật thú vị.
"Từ nhỏ đến giờ em chưa gặp bão bao giờ. Đúng lúc để trải nghiệm." Ôn Tự mỉm cười nói.
Chu Liệt gẩy nhẹ tàn thuốc, hỏi: "Em là người miền Bắc à?"
"Ừ, Bắc Kinh." Ôn Tự đáp.
"Định ở đây bao lâu?"
"Chắc khoảng ba tháng, cũng chưa rõ, có thể sẽ lâu hơn."
"Đi sống thử?"
"Ừ."
"Công việc gặp trắc trở à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!