Chương 42: Người Có Câu Chuyện

Để những vết thương đã đóng vảy,

Vĩnh viễn chôn sâu nơi đáy lòng.

— "Người Có Câu Chuyện" – Trịnh Hân Nghi

Giúp Cao Tầm lấy xe, điều kiện của Chu Liệt là anh ta phải để anh chạy vài ngày, nếu không thì tìm người khác.

Cao Tầm lúc nào cũng quý chiếc xe của mình như báu vật, nhưng giữa việc bị phá hủy và cho mượn xe, anh lập tức chọn cái sau.

Chiều hôm ấy, Chu Liệt lái chiếc BMW XM của mình chở Ôn Tự đến Cửu Long. Lúc về, là Ôn Tự lái xe anh, còn anh thì cưỡi chiếc Ducati của Cao Tầm về nhà nghỉ.

Tối hôm đó, Chu Liệt bắt đầu dạy Ôn Tự cách cưỡi xe mô tô. Sau vài lần hướng dẫn, sự thật chứng minh Ôn Tự không có thiên phú trong việc lái xe. Cô chỉ thích hợp ngồi phía sau.

Tại bờ biển Kennedy Town, những chiếc xe điện leng keng và xe buýt hai tầng chạy ngang qua, mang theo luồng gió ẩm ướt và dính rít.

Chu Liệt bước xuống xe, đặt mũ bảo hiểm lên đầu xe, tựa lưng hờ hững vào thân xe, từ trong túi rút ra chiếc bật lửa Zippo màu vàng.

"Ôn Tự." Anh bỗng gọi tên cô.

"Ừ?" Ôn Tự vén tóc bên mặt ra sau tai, nghiêng đầu nhìn anh.

Chu Liệt xoay chiếc Zippo vàng trong tay, như thể buột miệng hỏi, "Em thích kiểu đàn ông nào?"

Ôn Tự ngước nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, rồi lại hướng mắt về chiếc du thuyền lướt trên mặt biển, mỉm cười đáp, "Giống như Lê Minh, hoặc Kim Thành Vũ vậy."

Nói xong, cô chợt nhớ đến một câu nói: Anh đẹp trai, nhưng liệu anh có đẹp trai hơn Lê Minh không?

Hình ảnh quý công tử thanh cao lạnh lùng ấy thật sự là tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.

Chu Liệt nghe vậy, động tác chơi đùa Zippo thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn cô, môi khẽ cong lên, "Anh và bọn họ là hai kiểu khác nhau. Theo lý mà nói, em nên tìm kiểu người giống họ."

Chơi tình ngắn hạn. Lời này anh không nói ra.

Ôn Tự nhìn anh, khẽ cười, "Thích kiểu nào đôi khi cũng không quan trọng lắm, vẫn phải xem duyên phận và cảm giác."

Anh chẳng phải cũng từng nói có khi không phải kiểu lý tưởng vẫn có thể kết hôn sao?

Ôn Tự nghĩ, tiêu chuẩn đôi khi chỉ là tiêu chuẩn mà thôi.

"Vậy còn anh? Anh thích kiểu người thế nào? Em thì sao?" Lần này, cô hỏi lại.

Chu Liệt nhìn cô chăm chú.

Ôn Tự cũng nhìn anh không rời.

Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Chu Liệt dời ánh mắt trước, giọng bình thản buông hai chữ, "Không phải."

Con người là vậy, sợ câu trả lời không phải điều mình mong muốn, bèn nói dối để che giấu.

"Vậy là kiểu gì? Là kiểu như A May sao?"

"Không phải."

Ôn Tự bật cười. Cô cảm giác hỏi thế nào cũng chỉ nhận được một câu "không phải", nên dứt khoát không hỏi nữa.

Câu chuyện bỗng chuyển hướng: "Thật ra kiểu của anh cũng khá ổn đấy chứ."

Chu Liệt ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!