Chương 40: Vùng Đất Không Người

Tội lỗi lớn nhất thế gian này chính là quá dễ động lòng.— "Vùng Đất Không Người" – Eason

"Vậy nếu anh nói anh thực sự thích em thì sao?"

Câu nói ấy làm Ôn Tự khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mắt chạm đến bóng lưng của Chu Liệt, bất giác hơi thất thần.

Anh đang đùa đúng không?

Chu Liệt quay lại, ánh mắt giao nhau với cô.

"Anh đừng làm loạn nữa, đã nói chỉ yêu đương ngắn hạn thôi mà." Ôn Tự cất lời, chợt ngập ngừng: "Em… không có cảm giác sâu sắc hơn với anh."

Sớm muộn gì cô cũng phải quay về Bắc Thành.

Không khí ngưng lại trong một thoáng.

Chu Liệt cười nhẹ: "Anh chỉ nói là nếu thôi mà."

"Vậy thì tốt rồi." Ôn Tự lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười của Chu Liệt dần tan biến, đáy mắt thoáng qua chút u buồn.

Đáng lẽ anh nên đoán được câu trả lời sẽ là như vậy.

Thấy Chu Liệt im lặng, Ôn Tự cũng không nói gì thêm. Cô ngồi lại giường, lòng như không còn tập trung, chọn một bộ phim khác để phát.

Hút xong điếu thuốc, Chu Liệt rời khỏi phòng "Đợi Gió". Anh không về phòng mình mà lái xe ra ngoài, không mục đích chạy dọc theo con đường ven biển.

Đêm đó, không khí giữa họ có chút gượng gạo, chẳng vui vẻ gì.

Ba ngày liền, Chu Liệt không chủ động liên lạc với Ôn Tự, cô cũng không tìm anh. Hai người giống như một cặp đôi bình thường đang cãi nhau, ai cũng giữ im lặng, không ai nhường ai.

Trong khoảng thời gian ấy, Ôn Tự vẫn sinh hoạt bình thường: xuống lầu tập gym, dùng bữa. Thi thoảng, có vài khách nam tiến đến bắt chuyện, hỏi xin cô kết bạn. Lần nào cô cũng từ chối bằng một lý do duy nhất: "Xin lỗi, tôi thích con gái. Tôi là lesbian."

Phải nói, đây là một lý do từ chối khá hiệu quả.

Những người đàn ông dị tính không thể hiểu được, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Một cô gái da trắng, mặt xinh, chân dài như vậy, sao lại thích con gái chứ.

Chu Liệt thực ra từng nhìn thấy một lần cảnh cô bị bắt chuyện. Nhưng anh chỉ đứng từ xa quan sát mà không bước tới.

Có lần, Trần Bá Hào ghé nhà nghỉ lấy đồ, thấy anh ngồi ở quầy lễ tân với vẻ mặt khó chịu, liền cười đùa: "Có phải cậu với Ôn Tự giận nhau không đấy? Mấy ngày rồi không thấy hai người đi cùng nhau. Hay để tôi làm cố vấn tình yêu một lần, bày kế giúp cậu nhé?"

Chu Liệt chỉ liếc anh một cái, ánh mắt lạnh nhạt.

Thật lòng mà nói, nếu bàn về cách yêu đương sao cho tốt, kinh nghiệm của Trần Bá Hào quả thực nhiều hơn và cũng "cao tay" hơn anh.

Chiều ngày thứ tư, Ôn Tự gọi video cho Lộc Nhiên, hỏi cô ấy định bao giờ đến Hồng Kông. Cô ở đây gần hai tháng rồi, mà Lộc Nhiên vẫn chưa đến.

Lộc Nhiên nói có lẽ sẽ không đến được, bởi một bệnh nhân cô từng tư vấn đang gặp vấn đề, gần đây liên tục đòi tự tử. Công việc tư vấn tâm lý đòi hỏi cô phải dành nhiều thời gian và tâm sức hơn.

Ôn Tự không nói gì. Cô hiểu công việc của Lộc Nhiên. Cô ấy là một chuyên viên tâm lý có trách nhiệm, luôn hết lòng với mỗi bệnh nhân.

Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, rồi Lộc Nhiên tắt video.

Chuyện Vạn Hướng Vinh quấy rối mình, Lộc Nhiên vẫn chưa kể với Ôn Tự. Những người trong nhóm cũng không ai biết.

Phố Thanh Vân, Bắc Thành, tại văn phòng Tâm Tĩnh Studio.

Lộc Nhiên cầm một tập tài liệu, bước ra từ phòng nhân sự. Khi khép cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!