Chương 34: Vẻ Đẹp Tuyệt Vời Nhất

Trong đôi mắt của anhTìm thấy vẻ đẹp tuyệt vời nhất— "Vẻ Đẹp Tuyệt Vời Nhất" – Tạ Điền

Từ Disneyland Hồng Kông trở về homestay, đã gần 10 giờ tối.

Chiếc BMW XM dừng lại dưới tán cây trước homestay, nhưng Chu Liệt không lập tức mở cửa xuống xe. Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Tự, nói: "Em lên trước đi, anh hút điếu thuốc đã."

Ôn Tự vừa định mở cửa, động tác bỗng dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nở một nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở: "Vậy thì em ở lại với anh."

Bầu không khí hôm nay rất tốt, cô không muốn kết thúc ngay lúc này.

Chu Liệt nhìn cô, bất giác mỉm cười.

Anh hạ kính xe, lấy từ bảng điều khiển trung tâm ra một bao thuốc và chiếc bật lửa. Tựa lưng vào ghế với dáng vẻ uể oải, anh rút một điếu, châm lửa, hít một hơi sâu rồi quay đầu, nhả làn khói mỏng ra ngoài cửa sổ.

Gió đêm thổi qua, làm mùi thuốc lá phảng phất tan đi.

Ôn Tự nghiêng đầu, thoải mái quan sát đường nét gương mặt nghiêng với chiếc cằm sắc nét của anh. Trong lòng cô lại cảm thán lần nữa: Anh thật sự rất đẹp trai!

Rõ ràng gu của cô là kiểu đẹp trai nho nhã, điềm đạm như Lê Minh, nhưng lúc này đây, cô lại thấy mình thích dáng vẻ phóng khoáng, vừa "ngầu" vừa bất cần của Chu Liệt hơn.

Hoặc chính xác hơn, là cô thích…

Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Chu Liệt quay đầu liếc nhìn, giọng bình thản hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Tự cười nhẹ, đáp: "Không có gì, chỉ là muốn ngắm anh thôi."

Chu Liệt đặt tay lên mép cửa sổ, khẽ phủi tàn thuốc, không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng.

Ánh mắt Ôn Tự lướt qua điếu thuốc vừa chạm lên môi anh, rồi chỉ một giây sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tấm biển gỗ treo trước cửa homestay, trên đó viết hai chữ: "Đợi gió".

Cô nhìn lướt qua, rồi lại đưa ánh mắt quay về tấm biển ấy.

Dừng lạ chăm chú nhìn dòng chữ "Đợi gió". Lúc này cô mới chợt nhớ ra tên phòng mình thuê cũng giống như dòng chữ trên tấm biển.

Cô mỉm cười, lên tiếng: "Em nhớ homestay của anh có câu slogan là "Tôi đứng ở đầu gió, đợi gió đến", đúng không?"

Chu Liệt ậm ừ một tiếng xác nhận.

"Sao lại là câu này?"

"Là A Hào nghĩ ra. Cậu ấy và Kelly gặp nhau ngay trước cửa homestay. Hôm đó, gió ở Hồng Kông thổi khá mạnh. Cậu ấy đứng ở cửa, đúng lúc Kelly kéo vali tới." Chu Liệt chậm rãi kể.

Trần Bá Hào từng nói, cảnh tượng hôm ấy giống như cậu ta đang đứng đó để chờ Kelly. Vali của cô ấy bị hỏng bánh, khi nhìn thấy cậu ấy, Kelly như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Cứ thế, homestay vốn không có slogan, nay lại có.

"Thế thì căn phòng em thuê đúng là hợp với cái tên rồi." Ôn Tự cười, quay đầu nhìn anh. "Thật ra ban đầu em định đặt phòng "Ngắm núi", nhưng nhận một cuộc gọi giữa chừng, quay lại thì đã bị đặt mất."

Chu Liệt chỉ khẽ "ừm" thêm một tiếng, hút nốt hơi cuối cùng, rồi dập điếu thuốc trong gạt tàn trên xe.

Ánh mắt Ôn Tự vô thức dõi theo động tác của anh.

Cô còn đang nghĩ rằng sau khi dập thuốc xong, Chu Liệt sẽ mở cửa xuống xe. Nhưng thay vào đó, anh bất ngờ nghiêng người, đưa tay giữ lấy sau gáy cô, cúi đầu áp môi mình lên môi cô.

Mắt Ôn Tự khẽ mở to.

Cô còn chưa kịp đáp lại, thì anh đã rời khỏi.

"Nụ hôn trong phòng gym, trừ một cái." Anh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!