Chương 20: Viên

Kết thúc chính là khởi đầu mới.

— "Viên" – AGASau khi nói câu "Ai yêu trước ai" ấy, Ôn Tự đột nhiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Vậy, yêu một người cần bao lâu?

Trong thời đại nhanh như hiện nay, dường như tốc độ để yêu một người cũng ngày càng nhanh hơn. Có thể chỉ mất một ngày, hoặc ngay trong ba giây đầu tiên gặp gỡ, chỉ một ánh mắt, hay một động tác của đối phương, cũng có thể là một khoảnh khắc nào đó.

Người ta hay nói, "Nhất kiến chung tình", chính là "kiến sắc khởi ý" (vì ngoại hình mà rung động), còn "nhật cửu sinh tình" (lâu ngày nảy sinh tình cảm) lại là "tình chảy như dòng nước". Nhưng kỳ thực, xác suất của "nhất kiến chung tình" cao hơn "nhật cửu sinh tình" rất nhiều. Phần lớn mọi người nếu ngay từ cái nhìn đầu tiên không có cảm tình thì rất khó có tiếp diễn. Đa phần, đó chỉ là sự cân nhắc lợi hại.

Đối với cô mà nói, dường như "nhất kiến chung tình" mới là khởi đầu đẹp nhất của tình yêu. Đương nhiên, sự đồng hành lâu dài theo kiểu "nhật cửu sinh tình" cũng lãng mạn theo cách riêng.

Nhưng rõ ràng, sự đồng hành của cái tên đại ngốc Cố Kỳ Thâm kia, ở cô, đã định sẵn chẳng bao giờ có kết quả. Nếu có rung động thì mười năm qua đã rung động rồi.

Còn với Chu Liệt, cảm giác ấy cô nên miêu tả thế nào đây?

"Đang nghĩ gì thế?"

Nhận lấy ly trà nhài chanh từ tay nhân viên pha chế, Chu Liệt thấy Ôn Tự thất thần, mãi không chịu nhận ly trà, liền cúi xuống nhìn cô hỏi.

"À… không có gì." Ôn Tự hoàn hồn.

"Đi thôi."

"Được."

Đến cửa homestay, Ôn Tự mới biết chiếc BMW XM màu đen mà hôm nọ cô thoáng nhìn thấy, hóa ra là của Chu Liệt.

Anh rất lịch sự tiến lên trước mở cửa ghế phụ cho cô, nói: "Đằng sau có đồ."

Rồi còn tiện tay nhận lấy chiếc balo nhỏ từ tay cô.

Ôn Tự để ý thấy hành động che đầu cho cô của anh, khẽ cười, ngồi vào xe xong liền trêu: "Muốn em ngồi ghế trước thì nói thẳng là được mà."

Chu Liệt nhếch nhẹ môi cười, không đáp lời, đóng cửa xe rồi đi vòng ra sau cất balo vào ghế sau. Sau đó, anh mới vòng lại ghế lái, lên xe, cài dây an toàn, rồi chu đáo chỉnh miệng điều hòa lệch đi chút.

"Hướng gió thổi trực tiếp không tốt." Anh nói.

Người đàn ông khá chú ý đến tiểu tiết, Ôn Tự nghĩ thầm.

Lần này cô không nói gì, cài dây an toàn, lấy ly trà nhài chanh bên cạnh, cắm ống hút vào, hút một hơi thật sâu, thỏa mãn nói: "Đi thôi!"

Hồng Kông nằm sát biển, từ homestay đi đến Tây Cống, hầu như khắp nơi trên đường đều có thể nhìn thấy các loại thuyền. Đến gần Pak Sha Wan, cuối con đường lớn và phía bên trái là đại dương xanh thẳm, trên biển là vô số những chiếc du thuyền neo đậu.

Đây là lần đầu tiên Ôn Tự cảm nhận về một Hồng Kông không phải là sự cổ kính phồn hoa hay khói bụi nhân gian, mà là một Hồng Kông hoàn toàn khác biệt.

Vừa bước xuống xe, trên mặt cô không giấu nổi vẻ vui sướng, hương vị mặn mòi của biển cả tràn ngập khứu giác.

"Đây là đâu vậy?"

Chu Liệt đeo balo nhỏ của cô, đi sau lưng cô, trả lời: "Tây Cống."

"Tây Cống?" Ôn Tự quay lại nhìn anh.

Chu Liệt gật đầu với cô, tay rút ra một điếu thuốc.

"Là Tây Cống trong bộ phim "Nhất Kiến Chung Tình" của Lê Minh và Trương Mạn Ngọc sao?"

Sở thích của cô đối với Hồng Kông bắt nguồn từ những bộ phim kinh điển, từ những bản nhạc trứ danh, và từ những minh tinh phong hoa tuyệt đại, bách hoa đua sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!