Chương 12: Cực Ái

Trăng tàn vẫn khuấy động nước.— "Cực Ái"

-Trương Kính HiênTừ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy một mặt biển đen kịt, gió rít điên cuồng, mưa quất vào cửa kính phát ra những tiếng "rào rào" dữ dội.

Lần này, Ôn Tự không hề nao núng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh và nói, chẳng phải chỉ là chuyện nam nữ đó thôi sao? Cô đâu phải là cô bé chưa hiểu chuyện đời.

Lời vừa dứt, đáp lại cô đầu tiên là tiếng cười nhạt khẽ khàng của Chu Liệt.

Sau đó, anh nói: "Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với mọi quyết định của mình. Luật sư Ôn, đừng có hối hận."

Tiếp đến, Ôn Tự nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng. Trước khi cô kịp nói gì, eo cô đã bị anh ôm lấy, kéo vào trong phòng, theo sau là tiếng đóng cửa vang dội.

Tiếng "rầm" đó như dội thẳng vào tim cô, khiến nó khẽ run lên.

Nhưng Chu Liệt không hề làm như cô tưởng tượng — ép cô vào cửa để hôn. Thay vào đó, anh bước tới bên giường, châm ngọn nến hương đặt trên tủ đầu giường.

Đó là loại nến anh thường dùng để dễ ngủ, với hương cà phê đen mát lạnh.

Phải thừa nhận, khi anh vừa thắp lên, cả căn phòng lập tức ngập tràn bầu không khí khác lạ.

Dưới ánh nến vàng ấm, bóng dáng cao lớn của anh kéo dài trên tường. Dù cách một khoảng, Ôn Tự vẫn có thể thấy nửa gương mặt điển trai của anh.

Không khó nhận ra sắc mặt anh hơi khó chịu.

Ôn Tự bặm môi, định lên tiếng thì Chu Liệt đã sải bước dài về phía cô.

Anh càng đến gần, cô càng không tự chủ được mà nín thở.

Chu Liệt dừng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống, chẳng nói gì, chỉ khẽ cười rồi đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt anh.

Ở khoảng cách này, nếu không hôn thì thật không hợp lý.

Và thực tế, Chu Liệt đúng là làm vậy.

Anh nhìn sâu vào mắt Ôn Tự vài giây, rồi cúi đầu, chạm nhẹ mũi mình vào mũi cô. Đôi môi ấm áp của anh như trêu đùa, chạm nhẹ môi cô lúc có lúc không.

Sự dịu dàng đột ngột này khiến Ôn Tự hơi không quen. Hàng mi dày khẽ rung lên, cô muốn lùi lại nhưng đôi chân lại bất giác đứng yên tại chỗ.

Anh thật sự rất biết cách hôn.

Rất rất biết.

Nụ hôn dịu dàng đầy lôi cuốn, dần dần, Chu Liệt như chìm đắm. Hai tay anh đặt lên eo cô, từng bước ép cô lùi về phía ghế sofa, cho đến khi cô ngã ngồi xuống.

Cú ngã bất ngờ khiến Ôn Tự khẽ kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu ấy truyền vào tai, khiến nhịp thở mà Chu Liệt đang gắng kìm nén cũng đứt đoạn. Anh nặng nề hít ra một hơi.

Giọng anh khàn khàn, đầy kiềm chế: "Lần cuối cùng tôi hỏi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp để lên lầu."

Chỉ cần cô nói hối hận, anh sẽ lập tức để cô rời đi.

Ôn Tự ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Anh hy vọng em đi sao?"

Chu Liệt không trả lời.

Nhìn cô hai giây, anh bất ngờ giơ tay giữ lấy cằm cô, cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại còn hơi ướt của cô.

Khi nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, anh muốn lần nữa tiến vào khoang miệng cô, để lưỡi họ hòa quyện, nhưng lại bị Ôn Tự vô tình cắn phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!