Chương 50: Trở về

Đầu thu gió vẫn còn mang theo một chút ấm áp, chẳng qua màu lá khắp đồi đã bị nhạt đi không ít.

Tiểu Từ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ rằng người đưa đồ ăn tới. Mở rộng cửa trong nháy mắt, trời đất dịch chuyển.

Kế Diêu một thân phong trần, lẳng lặng đứng ở cửa, hai tròng mắt như lửa, trực tiếp đốt cháy cõi lòng nàng.

Ánh mặt trời chói chang làm nàng thấy không rõ khuôn mặt của hắn, thân thể

nàng mềm nhũn, bị hắn kéo vào ngực. Vòng tay quen thuộc, mùi vị tương tư đến khắc cốt ghi tâm. Nước mắt như mưa, như thác, như suối. Hắn không

nói được lời nào, gắt gao ôm chặt nàng, khí lực trên cánh tay lớn đến

dọa người, đem thân thể nàng ra sức khảm nhập vào trên người hắn.

Giờ phút này, hai người tựa hồ không cần ngôn ngữ. Ôm nhau không biết bao

lâu. thẳng đến khi nước mắt khô kiệt, không có một chút sức lực.

Trước ngực Kế Diêu ẩm ướt một mảng, cảm giác lạnh lẽo thấm vào đáy lòng. Hắn

nâng cằm nàng lên, thật sâu nhìn, ngón tay ở trên da thịt của nàng nhẹ

nhàng vuốt ve, sâu kín thở dài: "Nàng quả nhiên là một nha đầu vừa ngốc

vừa khờ."

Lời này của hắn là có ý tứ gì? Nàng chột dạ đáp: "Đúng, cho nên chàng đừng lại quấn quýt lấy ta."

Đôi mắt hắn mang theo sự dịu dàng, như trước tuấn lãng tươi cười, lại ẩn có phong sương, giọng điệu kiên định không cho phép kháng cự, ôn nhu mà bá đạo: "Ta đến đón nàng. Chúng ta về nhà."

Cơ thể nàng cứng đờ, thấp giọng nói: "Không."

Hắn vẫn như ngày xưa kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng náo loạn, con dâu Kế gia lưu

lạc ở bên ngoài, bảo ta như thế nào ăn nói với cha mẹ."

Trong

lòng Tiểu Từ đau xót, giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay hắn. Tuy rằng sớm

đã quyết định sẽ nói thẳng với hắn, nhưng đến giờ phút này, mọi lời nói

đều bị ngăn ở môi, khó có thể xuất khẩu.

- "Ta đều biết." Kế Diêu vuốt ve môi nàng, thần sắc ưu thương, đau đến cốt tủy, vừa hận vừa không thể hận.

Tiểu Từ sửng sốt, sợ hãi nói: "Chàng biết cái gì?"

- "Tang Quả nói với ta. Cho nên khi nghe tin tức nàng cùng Thư Thư

thành thân, ta tuyệt không tin. Nàng cho dù muốn làm ta chết tâm, cũng

sẽ không bịa ra cái lý do khó tin đó. Ta tin nàng, cũng tin Thư Thư. Cho nên, ta không vội vã đến, ta đi Thiếu Lâm." Hắn từ trong miệng Tang Quả biết nàng trúng độc, cảm giác như bị sét đánh, suốt một ngày đều cảm

thấy như ở trong ác mộng, tỉnh táo lại nhớ tới những sự việc phát sinh

trong một tháng qua, nghĩ đến ấn ký trên người Mộ Dung Trực, hắn bất đắc dĩ buộc chính mình chấp nhận hiện thực, hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận

ngày đó di nương vì sao quyết tuyệt như vậy, ngay cả Đào cư cũng hỏa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!