- "Kế Diêu, ngươi đóng cửa lại, để cho ta ngủ một giấc được không?" Tiểu Từ cách một tấm lụa
mỏng thấp giọng nói, thanh âm mệt mỏi xa cách.
Kế Diêu bất đắc
dĩ, cũng không biết những lời giải thích của hắn vừa rồi nàng có nghe
vào không. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở trên hành lang đứng lặng một
lát, ngẫm nghĩ cuối cùng cảm thấy có điểm kỳ quái, trực tiếp đi tìm Thư
Thư.
Thư Thư vẫn đang xuất thần, vuốt ve quân cờ trong tay, thật lâu không hạ xuống.
- "Thư công tử."
Thư Thư gật đầu: "Mời vào."
- "Tiểu Từ đi dược vương cốc, trên đường đi, có tốt không?"
- "Tốt lắm."
- "Không có phát sinh chuyện gì?"
- "Không có, ngày đó thuận lợi trở về, suôn sẻ hiếm có."
- "Đa tạ." Kế Diêu thất vọng rời đi. Nghi hoặc trong lòng vẫn không tiêu tan.
Ánh mắt Thư Thư xuối theo bóng lưng Kế Diêu, ngẫm nghĩ, đột nhiên trong lòng rối loạn, lập tức đứng dậy đi gặp Tang Quả.
Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn luồn qua khung cửa sổ, trong phòng mờ
mịt, làm cho Tiểu Từ cũng vô pháp giả ngủ, nàng rất sợ bóng tối, khiến
người ta tuyệt vọng sợ hãi.
Nàng thắp một ngọn nến. Trải giấy, mài mực.
Bút lông chấm mực, thật lâu dừng ở trên giấy.
Cuối cùng viết xuống hai chữ "Kế Diêu", sau đó rốt cuộc không viết tiếp được.
Cửa phòng mở, Kế Diêu đẩy cửa bước vào.
- "Thấy đèn sáng, ta biết ngươi đã tỉnh."
Tiểu Từ vội vàng buông bút lông, vo tròn tờ giấy.
Kế Diêu căng thẳng, đuôi lông mày nhíu chặt, một bước tiến đến, nhanh như
chớp cướp lấy viên giấy trong tay Tiểu Từ. Tiểu Từ muốn đoạt, cánh tay
hắn đã giơ lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. Hắn cao như thế, nàng từ bỏ cúi
đầu không nói.
Kế Diêu hô hấp dồn dập, hung tợn nói: "Ngươi viết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!