Chương 42: Kinh gặp

Một lần ngủ ngủ thẳng đến hoàng hôn, Thư Thư lúc này mới giải khai huyệt đạo của nàng.

Tiểu Từ mở mắt, liếc nhìn trong gang tấc là một đôi mắt, sâu kín nặng nề,

lẳng lặng nhìn nàng. Mà nàng, cư nhiên gối đầu ở trên chân hắn.

Nàng vội vàng ngồi dậy, xấu hổ nói: "Ta thế nào lại ngủ?"

Thư Thư thu hồi chăn, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi đêm qua không ngủ, nên điểm vào huyệt ngủ của ngươi."

- "Ngươi." Tiểu Từ có chút ảo não, nhưng niệm tình hắn xuất phát từ

lòng tốt rốt cuộc cũng không nói gì, lại nhớ đến hắn đồng ý bồi nàng đi

Dược vương cốc xin thuốc, chính mình vô luận như thế nào cũng thiếu hắn

một cái nhân tình. Nàng trầm mặc, cảm thấy duyên phận này xác thực rất

kỳ quái, bản thân muốn vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến Thư Thư, lại không nghĩ tới hết lần này đến lần khác có một sợi tơ cuốn chặt nàng

với hắn, diệt không tận gốc.

Tiếng vó ngựa dồn dập, càng làm bên

trong xe ngựa thêm yên tĩnh. Nàng mặc dù không nhìn hắn, nhưng vẫn có

thể cảm nhận được ánh mắt của hắn. Nàng hồi hộp khẩn trương, cảm giác

trong xe ngựa có bầu không khí ái muội, không gian chật hẹp tràn đầy hơi thở nam tính. Nàng cố ý không nhìn tới hắn, trong lòng ngược lại có

chút bối rối. Người trong lòng trùng hợp cũng thích mình, tự nhiên là

một kết cục tốt đẹp hoàn mỹ nhất. Mà người mình không thích lại đi thích mình, lại làm cho người ta cảm thấy có gánh nặng. Nàng thích cuộc sống

đơn giản, cũng chỉ muốn cảm tình giản đơn. Thư Thư lúc ở mật đạo làm náo loạn yên tĩnh của nàng, nàng bản tính đơn thuần, căn bản không biết ứng đối như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Bất quá phía trước còn

có xa phu là hạ nhân của Thư Thư, nàng đành phải tự an ủi chính mình,

hắn hẳn là không làm gì đi.

Thư Thư biết Tiểu Từ thập phần vội

vàng, xe ngựa đi không ngừng, sáng sớm khởi hành, ngày thứ ba đến được

Dược vương cốc. Tiểu Từ ở chân núi xuống xe ngựa, đang muốn hỏi sơn dân

làm cách nào vào Dược vương cốc. Thư Thư lập tức kéo nàng lên núi, tựa

hồ biết rõ đường.

Tiểu Từ tò mò hỏi: "Ngươi đã từng tới?"

- "Đã tới một lần." Thư Thư trả lời một câu, sau đó thả người hướng lên núi.

Tiểu Từ theo hắn bảy tám bước chân chuyển đến một vườn cây ăn quả. Mùa hoa

đã qua, chỉ có một mảnh xanh biếc như biển. Đạp dưới chân thảm cỏ dày

như nhung, đi vào sâu bên trong rừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!