Kế Diêu trở về phòng
liền đóng cửa lại đối Tiểu Từ la lên: "Ngươi vì sao không từ chối? Ta và Tiểu Chu thân là nam nhi, vì nước không thể thoái bỏ trách nhiệm, còn
ngươi chỉ là nữ nhi yếu nhược, thật ra có thể khước từ." Tiểu Từ ngẩng
đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn Kế Diêu, chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn
nhanh một chút chấm dứt cuộc chiến này, ta và ngươi mới có thể thoát
ra."
Mười bảy năm qua nàng ẩn cư ở Cẩm Tú sơn, ít biết chuyện
trên đời, nàng cũng không có bao nhiêu chí đền nợ nước, nàng chỉ là muốn Mộ Dung Hàn lui binh, bọn họ từ nay rời đi nơi này, rời đi Thư Thư.
Nàng biết ơn Thư Thư vì nàng mạo hiểm, vì thế hôm nay nàng cũng liều
lĩnh một lần trả lại ân tình của hắn. Ở cùng Thư Thư một chỗ, nàng luôn
có loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ liếc nhìn hắn, thêm một khắc, đều tiềm
ẩn nguy hiểm. Nàng không biết trong câu chuyện của hắn có mấy phần thật
mấy phần giả, cũng không muốn quan tâm tìm hiểu. Nàng chỉ cần giải vây
cho U Châu, như vậy mới có thể cùng Kế Diêu ra khỏi thành, từ này về sau trời cao mây nhạt, sát cánh bên nhau.
Kế Diêu nhíu mày, thật sâu nhìn nàng. Hồi lâu mới đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thở dài một
tiếng. Tiểu Từ ôm chặt hắn, an ủi nói: "Thư Thư tuy rằng tâm cơ rất sâu, bất quá việc này sự tình trọng đại, cũng không phải ân oán cá nhân, lại có Vân đại nhân tự mình đề cập. Thư Thư nhất định sẽ tính toán chu đáo, nắm chắc phần thắng. Mặc dù ngươi không tin hắn, chí ít cũng còn có Vân đại nhân."
Kế Diêu không đáp lời, chẳng qua vòng tay ôm nàng
siết chặt. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đã suy xét kỹ càng, thế nhưng
liên lụy đến nàng, thì tâm tư có chút rối loạn.
- "Ăn cơm! Ăn cơm!" Tiểu Chu ở bên ngoài gào to, cố ý đập đập cửa sổ.
Tiểu Từ cười định đẩy Kế Diêu ra, Kế Diêu vẫn bất động, nàng đành dùng sức chống trên ngực hắn.
Tiểu Chu ở bên ngoài gào to: "A, thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn…thánh nhân vân."
Kế Diêu cau mày hướng ra ngoài cửa sổ cắn răng nói: "Tiểu Chu, đi tìm tảng đá cọ sạch cái miệng của ngươi."
Tiểu Chu cách cửa sổ phẫn nộ nói: "Kế Diêu tiểu tử ngươi gặp sắc quên bạn.
Ta hảo ý gọi ngươi đi ăn cơm, ngươi lại đối với ta như vậy. Ta còn không phải quan tâm đến thân thể ngươi sao, ngươi ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, nếu không hảo hảo ăn cơm, tháng sau làm thế nào thành thân?"
Kế Diêu nghe hắn ở bên ngoài gào loạn kêu oan, nhịn không được bật cười.
Tiểu Từ cũng xấu hổ cười khẽ. Không khí ngưng trọng trong phòng lập tức
tiêu tan.
- "Kế công tử muốn thành hôn?"
Tiểu Chu nhìn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!