Sau khi ăn cơm
xong, Kế Diêu thái độ khác thường không sớm nghỉ ngơi, mà ở trong phòng
Tiểu Chu chơi cờ. Ngay cả khi Tiểu Chu thua bảy ván liên tiếp thẹn quá
hóa giận, lại thêm ban ngày ở trong thành theo Thư Thư vất vả, sớm đã
mệt mỏi không chịu nổi. Thúc giục vài lần, Kế Diêu vẫn không có ý tứ rời đi.
Tiểu Chu buồn bực, tức giận nói: "Huynh đệ, ngươi không cần
phải bịt tay trộm chuông như vậy, đi ngủ đi." Ngụ ý, nam nhi ăn thịt đó
là chuyện sớm muộn, có cái gì mất mặt, chẳng lẽ ăn vào trong bụng rồi
còn muốn nhổ ra hay sao?
Kế Diêu trừng mắt, hạ một quân: "Đánh
cờ!" Hắn không phải mất mặt, mà là đau đầu ứng phó với một hồi khảo vấn
của Tiểu Từ. Lấy hiểu biết của hắn đối với nàng, tối nay không hỏi ra
nguyên nhân, nàng nhất định sẽ không đi ngủ.
Tiểu Chu mở to miệng ngáp một cách khoa trương, tiện thể nằm úp sấp xuống bàn cờ, nhuyễn cổ
họng nói: "Kế Diêu, ta sốt ruột." Nũng nịu học bộ dáng Tiểu Từ, duỗi
cánh tay đến trước ngực Kế Diêu quấy nhiễu một phen.
Toàn thân Kế Diêu nổi da gà, trốn khỏi phòng.
Vào phòng ngủ, quả nhiên, Tiểu Từ đang nghiêm mặt chờ hắn. Tuy rằng vừa
nhìn thấy hắn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Kế Diêu, ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi."
Kế Diêu khóe miệng giật giật, trước mắt biến thành một màu đen. Đến trước mặt nàng, che miệng ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Từ nửa ngượng ngùng nửa tìm tòi nghiên cứu, sóng mắt khẽ đảo, tràn đầy hiếu kỳ nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết."
Giả bộ hồ đồ: "Chuyện gì nói cho ngươi?"
Tiểu Từ bĩu môi, nói thẳng: "Đương nhiên là việc kia." Nói xong, thanh âm
liền thấp xuống giống như nỉ non, bất quá nàng xấu hổ thì xấu hổ, hỏi
vẫn phải hỏi. Không thể bởi vì ngượng ngùng mà tha cho hắn, việc nhỏ có
thể không tính toán, đại sự không thể hồ đồ.
Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Nàng nói rõ: "Chuyện quyển sách!"
Hắn cắn môi nói: "Thật, thật ném."
Nàng nâng đầu, vừa thẹn vừa giận: "Vậy ngươi như thế nào biết, ngươi trước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!