Chương 34: Một đêm xuân phong

Thư Thư buông nàng ra, ảm đạm nói: "Ta không bắt nàng thích ta, ta chỉ cho nàng biết là ta thích nàng, vậy đủ rồi."

Tiểu Từ không nói, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nàng đỡ lấy vách tường dường như muốn tìm một điểm chống đỡ, trong lòng bối rối không chịu nổi, nàng không nghĩ tới sẽ có một màn như vậy, cùng Thư Thư.

Thư Thư lại

không một tiếng động, chỉ có ngọn lửa trên tay hắn ở phía sau gắt gao

bám theo, chiếu lên con đường dưới chân nàng. Mà hơi thở hắn cứ như hình với bóng làm cho nàng cảm thấy áp bách.

Mật đạo cuối cùng đi đến điểm cuối, Tiểu Từ cũng hao hết khí lực, khi cửa ngầm mở ra, nàng như

thấy được ánh mặt trời, cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Đứng ở trong phòng, nàng hít thật sâu mùi gió đêm, nhắm mắt muốn quên đi một màn vừa rồi.

Bao quần áo đưa tới tay nàng, Tiểu Từ nhận lấy thấp giọng nói một câu "cám ơn".

Thư Thư mệt mỏi quay người lại, nói: "Không cần cám ơn ta, vì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì."

Tiểu Từ cầm bao quần áo vội vàng trở lại phòng mình. Bóng đêm nặng nề, nàng

đột nhiên rất nhớ Kế Diêu, hắn chỉ cách một vách tường, lúc này chắc vẫn còn trong mộng, cũng không biết một canh giờ trong mật đạo đối với nàng có bao nhiêu gian nan. Nàng yên lặng cầu nguyện, Yến quân mau rút khỏi, nàng và Kế Diêu có thể rời xa nơi này, rời xa Thư Thư. Hắn tuy rằng

không đối nàng làm cái gì, chỉ cần thổ lộ đã khiến trong lòng nàng đại

loạn, hoảng hốt lúng túng. Hình như có bão tố sẽ đến cuốn sạch tất cả,

dự cảm làm cho nàng thật sâu bất an. Loại bất an này đến từ trực giác,

giống như đặt mình vào trong một đám sương mù, không thấy rõ nguy hiểm

nhưng lại có cảm giác sợ hãi, muốn từ bên trong giãy dụa thoát ra.

Nàng nằm ở trên giường nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ, thầm nghĩ phải

nhìn thấy Kế Diêu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của hắn, chạm đến người

hắn, lòng nàng mới có thể yên ổn, nàng cố không nghĩ đến nhiều thứ,

không thèm nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đêm khuya

tình ngay lý gian, nàng quyết định vén chăn từ trên giường nhảy xuống.

Kế Diêu hoảng hốt nghe thấy cửa phòng nhẹ vang lên một tiếng, người tập võ luôn cảnh giác làm cho hắn lập tức thanh tỉnh. Một bóng dáng quen thuộc vài bước chạy vội tới trước giường hắn.

Kế Diêu vội vàng ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi: "Ngươi thế nào còn chưa ngủ?"

Tiểu Từ không nói được lời nào, mạnh mẽ nhào vào ngực hắn, cánh tay đặt trên thắt lưng hắn, cứ như thế ôm thật chặt. Kế Diêu sửng sốt, ách nhiên

thất tiếu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trọ một đêm,

trong ngực không hiểu sao khẽ động.

- "Kế Diêu!" Nàng cúi thấp

đầu gọi một tiếng, đầu đặt ở ngực hắn, nghe thấy nhịp tim hắn lúc này

mới trấn an được suy nghĩ trong lòng. Nỉ non: "Ta sợ hãi, Yến quân lúc

nào triệt binh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!