Chương 32: Phong ba chợt khởi

Tay hắn trúc trắc mà linh hoạt, như người yêu nhạc nhìn thấy danh cầm.

- "Kế công tử!" Ba tiếng gõ cửa một tiếng thở nhẹ, là Thư Thư!

Dục vọng như dừng cương trước bờ vực, bờ đê ngăn nước.

Tiểu Từ hoảng hốt ngồi dậy, trán đụng phải mũi Kế Diêu. Kế Diêu ôm cái mũi

đau xót, cố nén đau chạy nhanh đi mặc quần áo, ổn định lại hơi thở, thần sắc như thường.

Hắn mở cửa ra, chỉ thấy Thư Thư đứng trước cửa

phòng, nhìn bầu trời đêm. Chiếc quạt giấy ở trong tay gấp rồi lại mở,

làm như trong lòng có chút phiền muộn.

- "Thư công tử có việc?"

Thư Thư quay người lại, quả nhiên dáng vẻ tươi cười của hắn có chút miễn

cưỡng: "Không hiểu sao trong lòng ta rất sốt ruột, muốn tìm Kế công tử

nói chuyện, hoặc mượn rượu giải sầu."

Tiểu Từ ở trong giường cách một lớp sa mỏng nhìn Kế Diêu bất đắc dĩ đóng cửa rời đi, cố gắng nhịn

cười. Nàng không biết Thư Thư đến lúc này là đúng hay sai. Hình như

đúng, lại có vẻ sai rồi. Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nàng nóng bừng

trống ngực đập loạn khiến nàng e lệ không thôi. Hắn luôn luôn bình tĩnh

kiềm chế, nguyên lai, nguyên lai còn có một mặt như vậy. Nhớ tới vừa

rồi, nàng kích động đẩy sa trướng trở về phòng, gió đêm thổi đến da thịt nóng bỏng, vô cùng thoải mái. Nàng vội vàng đóng cửa lại, giống như

những ngôi sao trên bầu trời đều đang nhìn nàng.

Ngày hôm sau, Kế Diêu giữ lời vào thành tìm Vân Dực. Tiểu Từ muốn đi cùng, chợt nghĩ lại cảm thấy không ổn, vì thể cùng Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư.

Vân Trường

An không ở đây, Thư Thư nghiễm nhiên chính là chủ nhân Ẩn Lư. Hết thảy

đều như cũ, chỉ thiếu bóng dáng một lão nhân tịch liêu mà cao ngạo.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã được nửa tháng. Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư dường như cùng Thư Thư trở thành tri kỉ. Điều này làm cho Tiểu Từ

rất kinh ngạc.

Kế Diêu sáng sớm liền xuất môn, mà Thư Thư mặt

trời lên cao mới thức dậy. Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong vườn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Thư Thư miễn cưỡng đi tới, trêu chọc nói: "Thư Thư,

ngươi như thế nào không vào thành? Thiếu chủ nhàn nhã như vậy cũng có

tiền, thật sự là ông trời hậu đãi."

Thư Thư giật giật khóe miệng, nói: "Tiểu Từ, ngươi sai rồi. Tâm nhàn mới gọi là nhàn. Như ta lúc này đang rất lo lắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!