Chương 31: Uyên ương hí thủy

Vân Dực ở lại trong phòng Vân Trường An một lúc rồi mang binh rời đi.

Lại qua hồi lâu, Thư Thư từ trong phòng Vân Trường An đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đối Kế Diêu và Tiểu Từ ở bên ngoài nói: "Ông ngoại nhất thời cảm thấy khó khăn, cần yên tĩnh một chút."

Kế Diêu gật đầu.

Thư Thư kéo khóe môi, cười yếu ớt nói: "Kế công tử, ta muốn cùng công tử đánh cờ một lần nữa."

Kế Diêu quay đầu cười: "Được."

Cửa sổ hé ra một góc thư án làm bằng gỗ tử đàn, huyền sắc trầm theo năm

tháng. Quân cờ trắng đen tiến lui lên xuống, nhất thời khó phân thắng

bại.

Thư Thư cầm một quân, chậm chạp không đặt xuống, giương mắt nhìn thoáng qua Kế Diêu nói: "Kế công tử suy nghĩ nhanh nhẹn."

Kế Diêu ở trên bàn cờ chưa từng ngẩng đầu, nhìn quân trắng, thản nhiên nói: "Kế công tử chỉ cái gì?"

Thư Thư hạ xuống một nước, than thở: "Nói thật đi. Những người đó đích thật là do ta phái đến, cũng không phải ham muốn bảo tàng, chẳng qua là muốn tìm con dấu Vân thị lấy bảo tàng hiến cho thứ sử đại nhân, dụng ý cùng

Kế công tử giống nhau. Thư gia vốn không hề để những thứ ấy vào mắt."

Tiểu Từ mặc dù dự đoán được là hắn, giờ phút này đối với sự thẳng thắn của

hắn vẫn có chút kinh ngạc, sau đó liền liếc hắn một cái không vừa lòng.

Thư Thư vẫn không nhìn nàng nhưng dường như cảm ứng được ánh mắt của

nàng, quay mặt đối nàng cười thật sâu: "Cô nương đừng tức giận, ta một

hồi sẽ bồi tội với ngươi."

Kế Diêu quân cờ trong tay ngừng giữ

không trung: "Khó có được Thư công tử chịu nói ra sự thật, thực khiến

cho Kế mỗ ngoài ý muốn."

- "Vân đại nhân là cậu của ta." Thư Thư dứt khoát không đánh tiếp, nghiêm mặt nói ra.

- "Ta biết." Kế Diêu ung dung tùy ý đáp một câu.

Thư Thư vẻ mặt cả kinh, hỏi vặn lại: "Sao ngươi biết?"

- "Là, trong lúc vô ý biết, cho nên bảo tàng đặt ở trong tay hắn, cũng hợp lý."

Thư Thư thở dài một tiếng: "Sớm biết ngươi có tâm tư ấy, ta hà tất phí một

vòng suy tính còn đắc tội với các ngươi. Nói thật, ta đối với Kế công tử và Tiểu Từ cô nương rất quý mến, cũng không có lòng làm hại. Vài lần ám sát cũng bất quá vì muốn hỏi ra chỗ cất giấu con dấu Vân thị. Hy vọng

việc này nói ra, chúng ta có thể bắt đầu từ đầu, làm bằng hữu." Ánh mắt

hắn đảo qua, rồi dừng lại trên khuôn mặt tuấn dật lạnh nhạt của Kế Diêu, nét mặt trấn tĩnh tự nhiên.

Kế Diêu cũng nghiêm mặt nói: "Thư

công tử nếu lòng dạ thẳng thắn vô tư, vì Vân đại nhân làm việc, ta tự

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!