Chương 30: Ta nuôi ngươi

Ẩn Lư vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện gần trăm binh lính, Vân Trường An mở cửa trong nháy mắt tựa hồ sững sờ đứng tại chỗ. Kế Diêu đối Tiểu Chu gật đầu, Tiểu Chu

ngay lập tức đi Lạc Tuyết tuyền.

Kế Diêu đỡ cánh tay Vân Trường An, cẩn thận nói: "Vân lão bá, ta có chuyện quan trọng muốn cùng lão bá thương nghị."

Ánh mắt Vân Trường An dán chặt trên người Vân Dực, cực gian nan thu hồi,

hốt hoảng nói một tiếng "Hảo", thanh âm có chút khàn, tựa hồ cổ họng có

vật gì chặn lại.

Kế Diêu quay đầu nói với Vân Dực: "Vân đại nhân, thỉnh chờ ở đại sảnh."

Vẻ mặt Vân Trường An không yên, chòm râu bạc khẽ nhúc nhích, đóng cửa lại

vội hỏi: "Kế công tử, vì sao đột nhiên dẫn những người này đến?"

Kế Diêu nghiêm mặt nói: "Vân lão bá, ta biết lão bá một lòng muốn phục

quốc, thế nhưng công bằng mà nói, vương triều nhà họ Triển lập căn đã

trăm năm, thiên hạ thái bình, ngoại trừ Đại Yến xâm lược, nền móng cũng

không dao động, lòng dân ổn định. Vân thị muốn phục quốc thực sự rất khó khăn? Truyền ra ngoài còn là tội mưu phản! Hơn nữa, hậu duệ của Định

vương chính là dượng của ta, người đã mất nhiều năm, cũng không có lưu

lại nam đinh."

Thanh âm của Kế Diêu trầm ổn bình tĩnh, nghe vào

trong tai Vân Trường An cứ như sấm sét giữa trời quang. Không có nam

đinh! Hắn sửng sốt nhìn Kế Diêu, nửa buổi mới nói: "Ý của ngươi là? Nhất mạch của Định vương đã bị chặt đứt?"

Kế Diêu gật đầu, lại nói:

"Người khi còn sống đã lấy hết bảy cái bảo tàng, rồi phân phát hết vào

trong dân gian. Chỉ có U Châu là nơi cuối cùng không kịp xử lý, giao cho ta an bài. Trước mắt Đại Yến đối với U Châu nhìn chằm chằm, ngoại ưu

trọng loạn như thế, làm sao dám nói đến việc phục quốc? Ta nghĩ đem bảo

tàng quyên cho quan phủ dùng cho việc phòng thủ, coi như là tổ tiên Vân

thị làm việc thiện cho trăm họ."

Vân Trường An râu dài run rẩy, môi mấp máy nói: "Ngươi nói cái gì? Tất cả các bảo tàng đều đã lấy ra từ lâu?"

Kế Diêu gật đầu.

Vân Trường An thất vọng ngồi trên ghế, sắc mặt đen như than. Nhất mạch của

Định vương bị chặt đứt, đã không còn người có thể danh chính ngôn thuận

phục quốc. mong muốn hàng thập niên cứ như vậy hóa thành hư ảo sao?

Kế Diêu chậm rãi nói: "Vân lão bá, Vân đại nhân một lòng vì dân vì nước,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!