Kế Diêu lại bị đập tỉnh!
Tiểu Từ thất kinh lúng túng chống vào ngực hắn đứng lên, lại giẫm phải bắp
đùi của hắn ngã ra giường, lúc này xấu hổ đến ngay cả một tiếng xin lỗi
cũng không dám nói, trực tiếp giả dạng mộng du bị trượt chân.
Kế
Diêu âm thầm thở dài, sờ sờ mũi, trực giác mách bảo nếu như ngủ tiếp,
mũi sẽ bị đập bể. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, mơ hồ có ánh sáng chiếu vào. Lại lắng tai nghe ngóng phòng bên cạnh, dường như có động
tĩnh. Xem ra Tiểu Thúy đang hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn.
Hắn suy tính, đẩy Tiểu Từ đang giả bộ ngủ: "Chúng ta lặng lẽ đi theo nàng, có thể nữ nhân kia một hồi sẽ tới hỏi nàng lời nhắn."
Vừa nghe nói phải bám theo Tiểu Thúy để tìm ra kẻ giật dây nàng. Tiểu Từ
vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, lại ở trên người chuẩn bị thất thất bát
bát gì đó, cực kỳ hưng phấn. Kế Diêu tò mò nhìn, cũng không biết nàng
đang làm cái gì.
Quả nhiên, qua một hồi cửa phòng Tiểu Thúy mở ra, vẻ mặt nàng hoảng hốt vội vã rời khỏi.
Kế Diêu và Tiểu Từ lặng lẽ bám theo phía sau.
Sắc trời không rõ, trên đường người qua lại rất ít, Tiểu Thúy đứng ở đầu
đường dường như rất do dự, hết nhìn đông tới nhìn tây luống cuống không
biết làm sao.
Kế Diêu thấp giọng nói: "Nàng ta kỳ thực không nên
xuất hiện lúc này, một hồi trời sáng hẳn, đường phố đông đúc, mới là cơ
hội tốt để thoát thân."
Tiểu Từ lại nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại dẫn nàng kia đi ra.
Tiểu Thúy lưỡng lự một lúc, rốt cuộc nhấc chân đến một nơi vắng vẻ.
Kế Diêu thở dài, nha đầu này thực sự không biết cách tự bảo vệ mình, càng
đến nơi vắng vẻ không phải càng dễ dàng bị người ta diệt khẩu sao? Hắn
tay cầm trường kiếm, cùng Tiểu Từ bám theo phía sau.
Cuối đường
là một nơi vắng vẻ, liếc mắt xung quanh chỉ có đồng ruộng bạt ngàn, xem
ra nàng còn muốn chạy ra ngoài thành về nhà. Đột nhiên, Tiểu Thúy kinh
hô một tiếng, trước mặt xuất hiện một nữ tử che mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!