Hai người ở ngoại
thành Hứa Huyền ăn bữa trưa. Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp, Tiểu Từ miễn
cưỡng nắm dây cương, đối Kế Diêu nói: "Chúng ta trước nên tìm cách tiêu
thực đi, bằng không cứ ngồi trên lưng ngựa thế này cái bụng thực rất
đau."
Kế Diêu gật đầu, kéo dây cương theo nàng, trên đường phố
thành Hứa Huyền chậm rãi đi, có lẽ là do cách kinh thành rất gần, thị
trấn không lớn, nhưng lại phi thường náo nhiệt. Trà lâu quán rượu san
sát, trong chợ phiên còn có xiếc ảo thuật. Tiểu Từ xem đến hứng thú, Kế
Diêu nhẫn nại phụng bồi nàng, cũng không biết đến khi nào vị cô nương
này mới có thể tiêu thực để lên đường.
Nhìn đoàn xiếc giang hồ
biểu diễn với đại đao, Tiểu Từ nhìn Kế Diêu từ trên xuống dưới, hai mắt
tỏa sáng, khấp khởi nói: "Nếu chúng ta thiếu tiền, chỉ cần ngươi ở chợ
phiên múa vài đường là có thể thu được không ít bạc rồi. Ngươi so với
hắn còn dễ nhìn hơn."
Vẻ mặt Kế Diêu trầm xuống, khụ một tiếng.
Tiểu Từ dáng vẻ lấy lòng, lôi kéo ống tay áo Kế Diêu: "Không nghĩ tới, ngươi còn là gà đẻ trứng vàng nha."
Kế Diêu không khỏi liên tưởng đến thứ khác, trừng mắt nhìn nàng, hung dữ.
Tiểu Từ mím môi cười trộm, Kế Diêu nhảy lên ngựa, hừ nói: "Đi nhanh đi, cẩn thận cười đến rớt hàm."
Hai người ra khỏi chợ phiên, hướng về phía Bắc mà đi. Buổi chiều, người đi
đường rất ít, ven đường liễu rủ, dương thụ cao thẳng. Hai người phóng
ngựa phi nhanh, vui vẻ song hành, y phục bay bay.
Bỗng nhiên,
phía trước một bóng dáng nho nhỏ đập vào tầm mắt hai người, có thể thấy
được đó là một nữ tử gầy yếu đi tới, nói đúng hơn là đang lết từng bước. Thân thể nàng ta lung lay sắp đổ. Tiểu Từ sốt ruột, nàng ta cuối cùng
mềm mại ngã trên mặt đất.
Tiểu Từ chạy đến bên cạnh nàng, xuống ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ còn có nhiều tơ máu.
Kế Diêu lấy túi nước đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ vừa bón nước vừa nhấn vào
nhân trung của nàng ta, nàng ta từ từ tỉnh lại, cúi đầu ân một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!