Tiểu Từ sáng sớm tỉnh
lại, thấy ánh nắng chưa tràn vào, còn muốn nằm một hồi. Đột nhiên nghe
thấy trong viện có thanh âm Lục Nhiễm và Kế Diêu. Nàng đứng dậy mở cửa
sổ, chỉ thấy Kế Diêu tay nắm trường kiếm. Mà Lục Nhiễm lần này cầm một
cái roi, cùng hắn đứng đối diện, vẻ mặt mỉm cười: "Ta đêm qua vẫn luôn
nghĩ đến kiếm pháp của ngươi."
Kế Diêu hít một ngụm khí lạnh. Hắn không ngờ bị người ta tưởng nhớ một đêm, lại là một nữ nhân.
– "Đều nói lấy nhu thắng cương. Cho nên hôm nay ta cầm cây roi này trở lại xin chỉ giáo một phen."
Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng không cho phép chống cự lại. Kế Diêu sóng mắt liếc qua Tiểu Từ bên cửa sổ.
Tiểu Từ vội vàng kéo cửa sổ xuống.
Một hồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Kế Diêu đẩy cửa bước vào, nhìn thần sắc của nàng, hỏi: "Ngươi tức giận?"
Tiểu Từ ù ù cạc cạc, hắn vì sao lúc nào cũng hỏi nàng có tức giận hay không? Nàng đáp một tiếng: "Không có", sau đó nhớ đến một màn đêm qua, mặt
nàng hiện lên sắc đỏ, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn hắn. Mặc dù đã ngầm
cho phép, nhưng đêm qua sự việc phát sinh bất ngờ. Quả thực xấu hổ quẫn
bách, may mà vẻ mặt hắn hôm nay không nhăn nhó, bằng không nàng càng
thêm ngượng ngùng.
Kế Diêu lông mày nhíu chặt, buông kiếm, thần sắc không vui.
Lục Nhiễm cũng theo vào, cười nói: "Tiểu Từ ngươi tỉnh."
– "Lục Nhiễm, ngươi thức dậy thật sớm."
– "Bởi vì ta vội vã đến tìm Kế thiếu hiệp, thế nhưng hắn lại không chịu cùng ta so chiêu." Lục Nhiễm hờn dỗi nhìn thoáng qua Kế Diêu, sau đó
lung lay cánh tay Tiểu Từ, ý tứ muốn Tiểu Từ giúp nàng.
Kế Diêu ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Tay nàng bị thương, ngươi không nên đụng."
Lục Nhiễm sửng sốt, buông cánh tay Tiểu Từ ra.
Tiểu Từ thấy vẻ mặt Lục Nhiễm có chút xấu hổ, vội nói: "Không sao, ngươi có dùng sức lung lay cũng không có cảm giác."
Lục Nhiễm vẻ mặt có chút áy náy, cười cười xin lỗi.
– "Kế Diêu, ngươi nhàn rỗi như thế, không bằng bồi Lục Nhiễm mấy chiêu
đi." Hắn không phải là người bụng dạ hẹp hòi, trước đây ở Cẩm Tú sơn,
chính mình bám lấy hắn đòi so chiêu, tuy rằng vân khởi cửu thức chỉ được cái động tác đẹp mắt, hắn vẫn kiên nhẫn, tự giác thu nội lực, âm thầm
nhường nàng. Ngày hôm nay làm sao vậy, không tình nguyện như thế, ý tứ
rõ ràng hiện ở trên mặt, lẽ nào hắn không học đối với nữ nhân phải
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!