Sáng sớm hôm sau,
ánh nắng ban mai chiếu vào song cửa sổ, Kế Diêu sớm đã tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường Tiểu Từ. Nàng vẫn đang yên ổn trong giấc ngủ,
cánh tay bị thương có vẻ cứng đờ. Trên bàn có bình trà đêm hôm qua, hắn
rót một chén, ngửa cổ uống, vị chát đắng lạnh ngắt. Vừa nghĩ đến phong
thư của Tiêu Dung, trong lòng có một chút hỗn loạn.
Tiểu Từ tỉnh lại, thấy hắn tay bưng trà đứng thất thần, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Kế Diêu thoát ra khỏi trầm tư, hỏi: "Cánh tay ngươi thế nào?"
Tiểu Từ thử nâng lên một chút, nói: "Không sao, đại khái vài ngày tự nhiên sẽ khỏi."
Hắn mày liễm dãn ra, do dự chốc lát, nói: "Nàng kia ngón tay thon dài nhưng cốt cách thân thể có sức mạnh, ta nếu không có đề phòng, hậu quả không
thể lường được. Nàng ta sáng sớm đứng ở bờ sông, cũng không dự đoán được chúng ta sẽ lên thuyền, nếu chúng ta không đi thuyền, chắc chắn mai
phục ở nơi khác. Bởi vậy có lẽ, người đứng đằng sau nhất định rất có thế lực, không phải là một vài người, ta nhất thời nghĩ không ra cùng người nào có khúc mắc, vẫn là rời khỏi nơi này cho thỏa đáng."
Kỳ thực, trong đầu hắn vẫn có hoài nghi khác, sợ Tiểu Từ lo lắng, nên hắn không nói rõ.
Tiểu Từ gật đầu, thế nhưng vừa nghĩ đến ngọc bội ở Tam Sinh tự, nàng quyết
tâm bất cứ giá nào cũng phải chờ tới ngày mười lăm mới đi.
–
"Thế nhưng, Kế Diêu, cánh tay ta bị tê liệt, cưỡi ngựa rất phiền phức,
chờ thêm mấy ngày không được sao?" Nàng nửa làm nũng nửa cầu xin, nếu
không phải cánh tay bất tiện, chỉ kém chạy đến lay hắn.
Hắn lông mày khẽ nhíu, quay đầu, dừng một chút nói: "Qua mười lăm rồi đi."
Tiểu Từ hài lòng mím môi cười, hắn quả nhiên là người ngoài lạnh trong nóng. Như vậy, có lẽ, hay là, cũng có một chút bằng lòng sao?
Nàng cao hứng tựa hồ muốn nhảy dựng lên, che giấu không được niềm vui sướng như
nắng mai tràn đầy. Nếu có thể mỗi ngày mở mắt ra, người đầu tiên trong
tầm mắt là hắn, như vậy như vậy khi còn sống cũng đủ thỏa mãn. Nàng
không có lòng tham mà ở Tam Sinh tự cầu nguyện trọn đời trọn kiếp, nàng
chỉ cầu một đời là tốt rồi.
Kế Diêu lo lắng thở dài, đột nhiên xoay người nhìn nàng.
– "Ngươi, ngươi đưa vòng cổ cho ta xem."
Tiểu Từ có chút kỳ quái, cúi đầu từ trong áo móc ra một chiếc vòng cổ vàng
đưa cho Kế Diêu. Vòng cổ khéo léo xinh xắn, có kiểu dáng cực bình
thường, chẳng qua ở đầu khóa có khắc hai chữ: "Bình an."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!